Trần Lan trở về vào buổi chiều,lúc cô ta đi vào nhà cũng không phát hiện Phương Cảnh Châu thay đổi quần áo khác.La Bối phát hiện cô ấy vẫn luôn có suy nghĩ xem nhẹ con trai của mình. 
Mỗi lần La Bối muốn khuyên cô nhưng Trần Lan vẫn luôn kháng cự. La Bối cũng đành phải từ bỏ,có lẽ trước đây cô ấy cũng có một đọan ký ức không tốt đẹp gì. 
"Cảm ơn cô."Hình như tâm trạng của Trần Lan rất tốt nên mua bánh tart trứng mới ra lò còn cho La Bối hai hộp: 
"Nếu là tôi tôi còn cho thằng nhãi này đông lạnh ở bên ngoài một buổi tối cho nó nhớ kỹ, về sau ra cửa còn dám không mang theo chìa khoá không? La Bối,cô xem đôi giày mới này của tôi có đẹp không?" 
Cô khoe khoang giày mới với La Bối. 
La Bối rất thành thật gật đầu: 
"Rất đẹp,nhưng trời lạnh như vậy, cô đi giày cao gót mà không thấy lạnh sao?" 
Cô chỉ ở nhà mà vẫn cảm thấy lạnh, đã sớm lấy dép bông mà trước kia bà nội làm cho ra đi rồi. 
"Muốn đẹp là phải trả giá." Trần Lan dứt khoát ngồi xuống,nói cho La Bối nghe kinh nghiệm của mình:"Bây giờ cô còn trẻ, mỗi ngày phải trang điểm vào, hôm trước tôi còn thấy cô đi ủng tuyết,cô cho rằng mình vẫn là học sinh sao, không, hiện tại học sinh cũng không quê mùa như vậy.Đừng lãng phí khuôn mặt này của cô! La Bối, điều kiện của cô tốt, không giống tôi, mang theo đứa con chồng trước nên vẫn luôn không tìm được người tốt.Cô thừa dịp còn trẻ phải tìm người có tiền mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phu-quy-troi-sinh/211447/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.