Lý do không có thời gian từ trước đến nay không có trong từ điển của Chu Kiến Quốc. Tại sao lại không có thời gian chứ? Mọi người nói ông trời không công bằng,mặc kệ là kẻ có tiền hay là người nghèo, mỗi ngày đều có 24 tiếng đồng hồ, vì sao có người có thể dùng thời gian đó để kiếm tiền còn có người lại không? Vậy thì sao lại lấy lý do không có thời gian? Chu Kiến Quốc nói lời thấm thía đối với La Bối: "Hiện tại cô còn trẻ, lại không yêu đương,trong tất cả mọi người thì cô là có thời gian nhất, chỉ cần cô nguyện ý là có thể dành thời gian để làm.Nếu cô không muốn cũng đừng lấy cớ là không có thời gian.Chúng ta muốn đẩy mạnh kế hoạch sử dụng máy bán hàng tự động ở khách sạn, về sau doanh số sẽ nhiều lên, lợi nhuận cũng sẽ nhiều lên, đương nhiên phí tổn cũng sẽ tăng.Tôi biết trên tay cô không còn nhiều tiền, xào cổ kiếm được tiền còn để mua xe dùng,trên tay tôi cũng không có nhiều tiền,vậy cũng không thể dậm chân tại chỗ, đương nhiên là phải kiếm tiền để bù vào rồi."La Bối khiêm tốn tiếp thu: "Được,tôi biết rồi,tôi sẽ đi bán mía."Thái độ của cô làm anh rất vừa lòng,ngữ khí của Chu Kiến Quốc cũng nhẹ nhàng hơn: "Bắt đầu từ ngày mai,sau khi tan tầm về nhà ăn cơm xong rồi đi,tôi mua được cây mía với giá tốt, cũng mua máy rồi.Cô yên tâm,tôi sẽ không để cô không có thời gian ngủ đâu, hơn 10 giờ về đến nhà, tắm xong cũng khoảng 11.Lúc đó tôi bảo đảm chỉ cần cô nằm xuống là có thể ngủ được, 7 giờ hôm sau rời giường, một ngày cũng ngủ đủ tám giờ,ngày hôm sau vẫn có tinh thần đi làm." "Được." La Bối gật đầu đáp ứng. Cô không có lý do gì để cãi lại lời anh nói,đúng là từ lúc tan việc đến lúc đi ngủ,cô không làm gì, nếu có thể kiếm mấy trăm tệ cũng thực không tồi. Chu Kiến Quốc nói đúng,nếu muốn kinh doanh cửa hàng không người mở rộng hơn thì phải đầu tư càng nhiều vốn, trên tay cô thừa tiền đều đầu tư cổ phiếu, lúc này cô cũng không lấy ra nhiều tiền được, đương nhiên anh cũng vậy, cho nên bọn họ phải nghĩ biện pháp mau chóng kiếm ít tiền.Tuy bán cây mía là buôn bán nhỏ nhưng cũng đừng xem thường buôn bán nhỏ, phí tổn thấp, lợi nhuận lại không thấp. Bọn họ muốn kiếm tiền trong thời gian ngắn thì bán cây mía là lựa chọn tốt nhất vì không cần nhiều vốn nhưng cũng phải chú ý tránh đánh thuế. Chu Kiến Quốc lại nói: "Tôi định chờ khi nào lợi nhuận cao hơn vài lần tiền lương của chúng ta thì sẽ không làm ở công trường nữa.Lúc trước cô nói bây giờ internet phát triển,rất nhiều người đều mua đồ trên mạng.Nếu điều kiện cho phép, chúng ta cũng có thể mở một shop online." Trước khi gặp Chu Kiến Quốc, La Bối chỉ nghĩ đến chờ trả hết nợ sẽ tiết kiệm tiền để mua một phòng nhỏ trong tiểu khu.Còn sau khi gặp Chu Kiến Quốc,cô lại muốn chinh phục biển sao trời mênh mông,muốn làm phú bà có phòng, có xe. La Bối dùng sức gật đầu: "Được!" Hai người nhìn nhau cười,gặp được người có cùng chung chí hướng còn nguyện ý phối hợp với mình thật sự rất khó. Chu Kiến Quốc may mắn tìm được La Bối hợp tác, La Bối cũng may mắn ngày đó trúng năm vạn tệ, không thì có lẽ cô sẽ bỏ qua cơ hội này. Vốn dĩ lúc này phải uống một chén để chúc mừng nhưng hai người đều ăn ý cùng nhau gặm túi mía mà Chu Kiến Quốc mới cắt xong. Trong lòng La Bối đây là cây mía ngọt nhất cô từng ăn. *** Khi biết La Bối muốn bày quán bán mía cùng Chu Kiến Quốc, mọi người đều rất lo lắng cho cô. Bà La tưởng cửa hàng không người làm ăn thua lỗ nên lấy ra sổ tiết kiệm của mình.Tuy cũng không có bao nhiêu tiền nhưng đây là bà ăn mặc tằn tiện tích góp được, vốn là chờ về sau khi La Bối kết hôn cho cô làm của hồi môn, nhưng bây giờ như vậy,bà đưa cho cô trước cũng không có gì. Triệu Phiên Phiên là một phú bà thực sự, trên tay còn 500 vạn.Từ trước đến nay cô không tiêu xài phung phí,chủ yếu chỉ dùng tiền cho con trai cho nên trước mắt cũng vẫn đang dùng tiền tiết kiệm lúc cô đi làm ở tập đoàn Lôi thị còn cô vẫn chưa động đến 500 vạn kia.Cô ấy nói nếu La Bối cần lúc nào cũng có thể lấy. Tuy Giang Tư Hàn bây giờ còn chưa có nhiều tiền nhưng anh rất tiết kiệm, bình thường ở đoàn phim cũng không tiêu tiền, thù lao đóng phim đều tiết kiệm nên cũng coi như có ít tiền.Anh từ Triệu Phiên Phiên biết La Bối muốn bày quán bán cây mía sau khi tan tầm nên cũng tưởng buôn bán xảy ra vấn đề, muốn La Bối đưa số tài khoản để anh gửi tiền cho cô. La Bối luôn coi Phương Cảnh Châu là bạn bè chứ không phải trẻ con nên khi gọi điện thoại cho bé cũng nói cho bé chuyện bán cây mía. Phương Cảnh Châu không nghĩ đến chuyện kinh doanh mà chỉ ngây thơ nói: "Nếu em ở bên cạnh Bối Bối thì tốt quá có thể giúp Bối Bối bán mía." Thật là bé ngoan. "Đúng rồi,em có thể giúp Bối Bối làm rất nhiều việc nhưng nếu em tính toán tốt còn có thể giúp Bối Bối thối lại tiền đó." Ngày trước cô học nhà trẻ không so được với bây giờ,còn dạy ghép vần dạy tính toán,mỗi cuối tuần đều có hoạt động.La Bối nói như vậy cũng là muốn cổ vũ Phương Cảnh Châu chăm chỉ học tập. Đúng là Phương Cảnh Châu rất thích nói về chuyện này nên lập tức khoe: "Cô giáo nói em rất thông minh,học toán tốt nhất lớp! Tuy em học muộn nhất nhưng lợi hại nhất lớp luôn!" "Chị biết mà, trí nhớ của em còn tốt hơn cả chị cơ mà.Lúc chị bằng tuổi em đâu có nhớ được số điện thoại nên em phải học thật giỏi toán nhé để đến đây thu tiền cho chị, được không?" "Vâng ạ!" Phương Cảnh Châu vui rạo rực đáp ứng: "Bối Bối, chờ em biết nhiều chữ hơn,em sẽ viết thư cho chị." Nghe Phương Cảnh Châu nói, La Bối đột nhiên nghĩ đến năm ngoái cô chơi một trò chơi nuôi ếch,ếch con ra ngoài chơi cũng thường xuyên gửi bưu thiếp về nhà. Tưởng tượng Phương Cảnh Châu với chú ếch xanh ngốc ngốc,đáng yêu làm La Bối không nhịn được cười ra tiếng: "Ừ,nếu từ nào không biết em có thể ghép vần,chị cũng có thể xem hiểu.Chị rất mong sớm thu được thư của em đấy." "Bối Bối,chị đang yêu đương à?" Phương Cảnh Châu hỏi. "Sao lại hỏi vấn đề này?" La Bối có đầy đủ lý do hoài nghi bà nội và Triệu Phiên Phiên muốn lợi dụng Phương Cảnh Châu để tìm hiểu tin tức. "Em thấy cô giáo của em có bạn trai, Bối Bối,chị không có à?" Phương Cảnh Châu nói giống như ông cụ non: "Chị đừng lo lắng, chờ về sau em lớn sẽ tìm bạn trai cho chị." La Bối đùa bé: "Chờ em trưởng thành thì chị hơn bốn mươi tuổi rồi." Phương Cảnh Châu tuy đã học tính toán nhưng vẫn chưa có khái niệm gì về số tuổi: "Hơn bốn mươi tuổi cũng vẫn là Bối Bối." "Được rồi,nếu chị không tìm được bạn trai, về sau phải nhờ em giới thiệu vậy." "Sẽ không thảm như vậy đâu." Phương Cảnh Châu trái lại an ủi La Bối. La Bối: "............" Phương Cảnh Châu thật sự bát quái: "Không ai theo đuổi chị sao?" Đứa bé này mới năm tuổi sao? Vì sao hiểu nhiều như vậy? Lúc cô bằng tuổi bé mỗi ngày chỉ biết chơi đất,nghịch cát! "Không có." "Sao lại vậy?Chú Tiểu Giang và chú Tiểu Chu không phải người sao?" La Bối bị bé chọc cười: "Bọn họ là bạn tốt của Bối Bối chứ không theo đuổi chị." Phương Cảnh Châu phiền muộn thở dài: "Vậy thì do bọn họ không có mắt. Bối Bối, nếu bọn họ theo đuổi chị thì chị sẽ chọn ai?" Trẻ con bây giờ đều như vậy sao? Đứa nào cũng tinh ranh còn trưởng thành sớm, biết nhiều thứ như vậy. Nếu bé đã hỏi, La Bối phải nghiêm túc trả lời.Cô bắt đầu suy nghĩ, kỳ thật cô cũng không biết,cô còn không nghĩ tới vấn đề này, đương nhiên, hai người kia cũng không có khả năng thích cô. Một người say mê với sự nghiệp âm nhạc, một người trong lòng chỉ nghĩ đến kiếm tiền,không ai có tâm tư yêu đương! La Bối bị vấn đề này làm khó, vì thế hỏi Phương Cảnh Châu: "Vậy em cảm thấy sao?" Phương Cảnh Châu trả lời giống như người lớn: "Em cảm thấy chú Tiểu Chu rất tốt!" "Vì sao?Chú Tiểu Giang cũng rất tuấn tú." "Vậy thì chọn chú Tiểu Giang đi." "Vì sao,chú Tiểu Chu cũng rất tốt." Phương Cảnh Châu thở dài: "Chị thích cả hai người thế này là không tốt đâu." Bị một đứa bé giáo dục, La Bối lập tức tỉnh lại: "Em nói đúng, như vậy không tốt, nhưng em hỏi chị vấn đề này, thật sự rất khó trả lời, tựa như khi còn nhỏ chị rối rắm chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại vậy!" "Không phải người lớn đều biết rất rõ ràng mình thích ai sao?" Phương Cảnh Châu hỏi vấn đề này làm La Bối tỉnh ngộ đồng thời cũng đánh vào sâu trong lòng cô. "Chị thích cả hai người bọn họ nhưng chỉ là tình cảm bạn bè giống như chị thích em vậy," La Bối cuối cùng nói: "Như vậy đi, Cảnh Châu, nếu chị thích ai hay muốn yêu đương với ai thì sẽ nói cho em trước tiên, đến lúc đó em nhìn giúp Bối Bối, được không?" "Được ạ!" Phương Cảnh Châu lại nói: "Bất quá chị không thể thích hai người, như vậy không tốt." "Bối Bối đương nhiên sẽ không đồng thời thích hai người." La Bối khiêm tốn tiếp thu dạy dỗ của Phương tổng tương lai: "Về sau em cũng không thể thích hai người, một lần chỉ có thể thích một người,trái tim con người rất nhỏ chỉ có thể chứa được một người nhưng hiện tại trong lòng chị còn chưa có ai,khi nào có chị sẽ nói cho em nhé." "Vậy chỉ cần có người trong đó thì chị sẽ biết sao?" Tư duy lý giải của tổng tài bá đạo đúng là không giống người thường,La Bối luôn cảm thấy câu hỏi của Phương Cảnh Châu rất có tính triết lý.Đúng là có người thích người khác nhưng không phát hiện ra. "Chắc là sẽ biết." La Bối trả lời. "Bằng cách nào ạ?" Lòng hiếu học của Phương tổng rất mạnh. La Bối nghĩ nghĩ, trả lời: "Nếu mỗi ngày chị đều nguyện ý cho người đó một cái hôn buổi sáng và chúc ngủ ngon buổi tối, vậy thì trong lòng chị có người đó." Phương Cảnh Châu nghĩ đến trước kia La Bối thường xuyên hôn bé buổi sáng và buổi tối thì đắc ý nở nụ cười: "Vậy chắc chắn em cũng có mặt trong lòng Bối Bối." La Bối cười ha ha: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]