Quay sang nhìn nam nhi đã nhược quán lạnh lùng, tôn quý đến mức không nhiễm bụi trần.
“Nghĩ đến ai?” Thái tử nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi hỏi.
“Thái tử nghĩ là ai?” Cố Cẩm Nguyên dựa người vào cây liễu, cố ý cắn môi hỏi hắn như vậy.
“Nghĩ tới ta?” Thái tử đi đến gần nàng.
Hắn không tin, cho dù nàng không có lương tâm hay lòng dạ đôc ác, ở trước mặt hắn, nàng còn có thể nói nghĩ đến người khác?
“Không phải.” Cố Cẩm Nguyên mím môi cười: “Được rồi, sao ta lại nghĩ tới ngươi?”
“Vậy ngươi nghĩ đến ai?” Thái tử càng đi đến gần nàng.
Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn, lại thấy môi mỏng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ ia, giống như một đố phu.
Nàng cười: “Nghĩ tới phụ thân ta!”
Thái tử nhíu mày, chỉ thấy nữ tử trước mặt, cười lên rạng rỡ như hoa xuân, tươi đẹp có thể so với tuyết.
Hắn không nói, nàng lại cố ý hỏi: “Xin hỏi điện hạ, vừa rồi có phải đã suy nghĩ nhiều hay không?”
Thái tử hừ nhẹ một tiếng, nhìn thấy sự giảo hoạt trong mặt nàng, biết bị nàng lừa, cùng biết nàng chỉ tùy tiện nói, nhưng nghĩ đến phỏng đoán vừa rồi, cũng không phải quá vui mừng là được.
Có chút đau, là giấu ở trong lòng, chỉ là bên ngoài nhìn không tổn thương, thật ra thì lại đau thấu tin gan.
“Nghĩ đến hắn làm gì, hắn lại không để ý đến ngươi.” Hắn hơi có chút tức giận, khẽ nói như vậy.
“Nhưng cũng là phụ thân của ta.”
“Nghĩ làm thế nào khiến trong phủ phụ thân ngươi huyến nào gà chó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-hoang-hau/1709959/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.