Muốn sinh tồn được trong pháo đài ngục giam đầy dẫy mãnh thú sắc thép hoành hành này thì phải làm thế nào? 
Khánh Trần không cách nào trông cậy được vào tên Lộ Quảng Nghĩa lai lịch bất minh kia, bởi vì sợ việc mình thế thân của nguyên nhân kia bị bại lộ. 
Hắn cũng không cách nào trông cậy những đồng hương khác cùng đến từ Địa Cầu như hắn, bởi vì đối phương so với mình còn thảm nhiều. 
Vì thế, Khánh Trần thản nhiên đem năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng biết, để chứng minh mình là một người hữu dụng. 
Không hề nghi ngờ, Lý Thúc Đồng chính là người có địa vị cao siêu trong tòa ngục giam này. Mình làm như vậy tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại là tìm đường sống tốt nhất. 
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn cùng đại miêu đi theo bên cạnh hắn, mà Lâm Tiểu Tiếu vừa cợt nhả đã không biết đi đâu. 
Còn chưa đến giờ ăn cơm, nhưng cửa sổ múc cơm vẫn vì Lý Thúc Đồng mà mở ra. 
Diệp Vãn đi gọi cho Lý Thúc Đồng cùng đại miêu một phần đồ ăn. Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết lại từ chỗ nào lại chui ra, hắn đạp rớt giày của mình, chân trần ngồi xổm trên ghế đối diện bàn ăn của Lý Thúc Đồng. 
Đại miêu liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn nhíu mày nói: "Trước mặt Ông chủ, tôn trọng một chút đi." 
Lâm Tiểu Tiếu mắt trợn trắng: "Ông chủ cũng chưa nói gì, Mẹ Diệp ngươi cũng quản quá rộng." 
Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Xem ra là có thu hoạch?" 
"Đúng vậy," Lâm Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-danh-thuat-cua-dem/220819/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.