"Cô biết ai làm việc này phải không?" Lộ Viễn hỏi. Những lời này vừa nói ra. Trong phòng khách lập tức an tĩnh. Không khí trong phòng giống như biến thành mặt nước yên ả, động tác của mọi người cũng đều ngưng đọng. Trong phòng bếp, Khánh Trần theo bản năng hô hấp cũng ngừng lại. Giang Tuyết điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, sau đó chậm rãi nói: "Ta cũng không biết là ai làm. Có thể là có người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm. Có việc gì à? Các người tại sao lại muốn điều tra chuyện này?" Giang Tuyết kỳ thật đã rất rõ ràng, đối phương chính là tới điều tra Khánh Trần. Nhưng bất luận như thế nào, cô đều không muốn người khác điều tra ra được Khánh Trần. Bởi vì cô biết, thiếu niên kia làm thế là vì con gái mình. Bóng dáng Thiếu niên xách theo chiếc xẻng hòa mình trong bóng đêm, trên tay còn bị trầy da chảy máu. Những hình ảnh ấy dường như hiện ra trước mắt cô khiến cô lần đầu ở thế giới này, có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Lộ Viễn cười giải thích nói: "Cô không nên hiểu lầm, chúng ta cũng không phải cơ quan chấp pháp, cho nên cũng không phải muốn bắt người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm này." Thành viên Côn Luân bên cạnh nói: "Ngược lại, sau khi tên bắt cóc kia miêu tả, chúng ta lại phát hiện người này biết chọn thời điểm ra tay cực kỳ xảo quyệt. Thời cơ mai phục hoàn hảo như thế cũng không phải người bình thường có thể làm được. Cho nên muốn đến tìm hắn, nhìn xem có phải là người xuyên việt hay?" Lộ Viễn nói tiếp: "Chúng ta cũng không xác định hắn có phải là người xuyên việt hay không? Chỉ là gần đây có vài chuyện kỳ quái nên chúng ta chú ý một chút." Hai người này dường như đã thương lượng trước với nhau, kẻ xướng người họa. Lúc này, Lý Đồng Vân bên cạnh ngoan ngoãn nói: "Ngày hôm qua, sau khi xảy ra chuyện, cháu cùng mẹ vẫn luôn ở trong nhà, cũng không đi ra ngoài, cho nên cũng không biết là ai làm." Trong phòng bếp Khánh Trần sửng sốt một chút. Thế gian này mọi người đều tồn tại một niềm tin mãnh liệt là: Con nít sẽ không nói dối. Lúc này Lý Đồng Vân đột nhiên mở miệng giải thích, không thể không gia tăng mức độ tin cậy hơn. Lúc này, Khánh Trần suy nghĩ, cô bé này cũng không đơn giản đâu! Lúc trước, cô bé này ở trước nhà hắn xin vào nhà lánh nạn. Tuy rằng có vẻ rụt rè nhưng lời cô bé nói làm hắn không thể cự tuyệt. Hiện giờ, cô bé này đã thành người xuyên việt thế mà còn muốn giấu cả mẹ mình. Hết thảy cũng không phải tự nhiên như thế. Vợ chồng Giang Tuyết hàng ngày khắc khẩu cùng bạo lực gia đình. Trẻ con trưởng thành trong gia đình như thế, xác suất rất lớn không thể giống như người bình thường. Hoặc là quái gở, hoặc là trưởng thành sớm, hoặc là còn có mặt tâm lý đặc thù khác. Chính hắn cũng trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình giống như Lý Đồng Vân vậy. Không biết tại sao, Khánh Trần bỗng nhiên cảm giác chính mình như là gặp được đồng loại mình. Thứ gì đó giấu kỹ trong cái vẻ ngoài bình tĩnh giờ đây lại bị nội tâm khuấy động mãnh liệt. Đây là trực giác của hắn. Lý Đồng Vân lúc này đột nhiên hỏi: "Chú ơi, cái chú hay dì gì đó mà thấy việc nghĩa thì hăng hái làm đó không phải giúp chúng ta sao? Các chú vì sao muốn tìm họ? Có phải muốn bắt người đó hay không? Các người có phải là người xấu không đấy?" "Không phải," đồng bạn của Lộ Viễn có chút xấu hổ giải thích: "Cô bạn nhỏ đừng hiểu lầm." Lộ Viễn giải thích nói: "Cũng có khả năng là có người nào đó thấy việc nghĩa thì hăng hái làm. Ta một lần nữa giải thích một chút. Chúng ta không có ác ý. Bởi vì tổ chức Côn Luân vừa mới thành lập, cho nên yêu cầu tìm kiếm, kết nạp một số nhân tài cùng chung chí hướng." "Ừ, hiểu rồi," Giang Tuyết nói. "Hơn nữa, thế giới bên trong thật ra còn có một tổ chức đặc biệt. Tổ chức này cũng với một tập đoàn tài chính nào đó đã phát hiện sự tồn tại của thế giới bên ngoài. Theo thống kê của chúng tôi, đã có 21 người xuyên việt chết không lý do, trước khi chết còn bị tra tấn. Còn có mười mấy người đã khai chính mình đã bị tổ chức ở thế giới bên trong bỏ tù. Cho nên, tôi hi vọng cô có thể đề cao cảnh giác, đừng để người ở thế giới bên trong pháp hiện" Lộ Viễn nhắc nhở nói: "Tuy rằng những hành động này là bí mật, nhưng đã đủ để nhắc nhở chúng ta, là nếu bị bại lộ thì sẽ cực kỳ nguy hiểm." "Tôi đã hiểu rõ rồi," Giang Tuyết gật đầu. Khi cô nghe được Lộ Viễn nói mấy số liệu đó thì trong lòng hơi run sợ. Thì ra, ở thế giới bên trong mà bị bại lộ thân phận, thì sẽ kinh khủng như thế. Nhưng vào lúc này, di động của đồng bạn của Lộ Viễn bỗng vang lên. Hắn mở di động, nhìn thoáng qua nói: "Hà Tiểu Tiểu lại xuất hiện." Giang Tuyết nghi hoặc: "Hà Tiểu Tiểu là người ở trên Douyin phát công lược à?" "Đúng vậy," Lộ Viễn gật đầu. Lý Đồng Vân ngoan ngoãn hỏi: "Thúc thúc, anh Hà Tiểu Tiểu kia là người như thế nào vậy? Cháu thấy anh ấy biết rất nhiều việ." Lộ Viễn đột nhiên hứng thú: "Cô bạn nhỏ, em cũng biết Hà Tiểu Tiểu à? Chúng ta hiện tại cũng đang tìm người này. Chẳng qua, hắn là người cực kỳ biết ẩn giấu. Đến giờ chúng ta còn không biết hắn là ai. Lẽ ra, hắn cũng lưu lại một ít manh mối nhưng giờ thì những dấu vết liên quan đến hắn đều bị hủy rồi. Chúng tôi đã lắm lời rồi. Chúng tôi không quấy rầy nữa. Tạm biệt." Giang Tuyết đứng dậy nói: "Tôi hành động bất tiện nên không thể tiễn hai người." "Không cần đâu," Lộ Viễn cười đi đến cửa. Hắn bỗng nhiên nhìn ngay cửa: "À, đôi giày thể thao chỗ cửa là của ai vậy?" Giang Tuyết bình tĩnh trả lời: "Của chồng tôi." Lý Đồng Vân cũng nói: "Đúng vậy, của ba cháu đó." "À, thật ngại quá," Lộ Viễn nói xong liền mở cửa rời đi. Sau một tiếng lạch cạch đóng cửa, hai mẹ con Giang Tuyết cùng Lý Đồng Vân đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Khánh Trần từ trong phòng bếp ra nói: "Xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho hai người." "Đừng nói như vậy, là chúng ta gây thêm phiền toái cho cháu mới đúng," Giang Tuyết nói: "Nếu không phải chúng ta xảy ra chuyện, thì cũng không đến mức cháu bị cuốn vào chuyện này." "À, hai người muốn ăn cái gì? Cháu vừa mới mở tủ lạnh, phát hiện không có đồ ăn," Khánh Trần nói. Giang Tuyết bảo Lý Đồng Vân từ trong ví lấy ra hai trăm đồng: "Mua một chút rau và xương sườn đi? Thân thể Cháu và Tiểu đang ở giai đoạn phát triển, nên ăn chút thịt." Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nhận tiền đi ra cửa. Dưới mái hiên cũ xưa, nơi nơi đều dán những tấm quảng cáo nhỏ, còn có những mảng tường bị thời gian làm cho bong tróc ra. Hắn đứng ở trên cầu thang tối tăm, ngón tay gõ gõ vào lan can bằng sắt phát ra những tiếng lộc cộc. Thanh âm này có tiết tấu hơi kỳ quái, dường như là ngón tay cũng đang tự hỏi. Ngay sau đó, Khánh Trần trước hết về nhà mình đổi giày. Sau đó mới ra cửa đi hướng chợ bán thức ăn. Kết quả, không đợi hắn đi ra khỏi tiểu khu, đã nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở ven đường. Bên trong có ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi hắn đi qua xe. Ánh mắt Lộ Viễn dò xét từ trên xuống dưới trên người Khánh Trần. Sau đó, dừng lại ở trên giày một chút. Trong xe hai người yên lặng theo dõi. Cho đến khi Khánh Trần đã đi xa, Lộ Viễn bỗng nhiên nói: "Không phải hắn." "Cậu biết rõ vừa rồi trong phòng có người khác, còn hình như muốn trốn tránh chúng ta, tại sao lại không vọt vào đi xem thử, không cần dè dặt như thế?" Một người khác buồn bực nói. Lộ Viễn bất đắc dĩ nói: "Ông chủ Trịnh vừa mới thông báo rồi. Côn Luân mới vừa sáng lập, chúng ta muốn có quan hệ tốt cùng người xuyên việt mà không phải là dùng thủ đoạn cường ngạnh uy hiếp" "Tớ chỉ cảm thấy, đem i tất cả người xuyên việt đều gia nhập hết không phải là tốt rồi sao?" Lộ Viễn lắc đầu ấn cửa sổ xe xuống đốt một điếu thuốc. Ngọn lửa màu đỏ cam như mây mù trong xe lượn lờ. Hắn đem một ngụm khói từ lá phổi thở ra: "Côn Luân cũng không phải là cái loại dưa vẹo táo nứt gì đều tiếp nhận. Ông chủ cũng đã nói, trong tương lai chúng ta phải làm những gì rồi. Mà những việc này, không phải người bình thường nào đều có thể làm được." "Giờ phải làm sao bây giờ?" Đồng bạn hỏi. "Ở chỗ này chờ thồi, đợi không được thì tính tiêp" Lộ Viễn đem tàn thuốc khảy khảy: "Thời đại mới mở ra, có những người sinh ra đã không giống người phàm. Có lẽ, chúng ta không cần tìm họ, mà sẽ tự mình xuất hiện." * * * Khánh Trần đi đến chợ nông sản trên đường Giản Đông. Vừa đi vừa chậm rãi móc di động trên Douyin tìm đánh 3 chữ Hà Tiểu Tiểu. Trong lời nói vừa rồi Lộ Viễn ở tại nhà Giang Tuyết nói chuyện với nhau đã để lộ ra rất nhiều tin tức: Ngay cả tổ chức Côn Luân cũng không biết thân phận Hà Tiểu Tiểu, hắn cũng không có bị tổ chức Côn Luân thu nhận. Hơn nữa đối phương còn có thủ đoạn phá hủy các dấu vết chủa chính mình. Phải biết rằng hiện giờ cái xã hội internet này mà muốn xóa bỏ dấu vết của một người thì khó khăn biết bao nhiêu? Khi bạn đăng ký thông tin trên di động, tư liệu về thân phận của của bạn, cơ hồ là toàn bộ mạng lưới ai cũng tìm được. Tổ chức Côn Luân này có khả năng có thể hạn chế người khác đi ra khỏi khu vực. Với thủ đoạn kỹ thuật như thế tại sao lại không thể tìm thấy tin tức của chủ bá một trò chơi? Trừ phi, đối phương ở thời đại này rất có thế lực, đã ra lệnh thế cho người ở giới bên ngoài không được phân tích các kỹ thuật khoa học này.. Hoặc là chính hắn có năng lực cao siêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]