Cuối đông, năm Đoan Khánh thứ ba. 
Dạ Thanh hồi hộp nắm chặt lấy đốc kiếm. Nàng biết rõ rằng Vũ Thạnh vẫn luôn đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. Nhưng cho dù biết rõ, Vũ Thạnh võ công cao thâm, nàng không cách nào xác định được vị trí của hắn. "Phen này lẽ nào ta phải ra tay thật?" Dạ Thanh thầm nghĩ. 
Trời ngả về chiều mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đã gần tới giờ hành động. 
Diệu Linh uể oải cưỡi ngựa đi tới, chút hăng hái buổi sáng cũng đã vơi đi quá nửa khi mà cả ngày nàng chẳng tìm được con chim nào vừa ý để bắt đem về. Đang chán nản nhìn xung quanh, nàng bỗng phát hiện một con khướu mào ở mé rừng. Con vật đậu trên một cành cây nhỏ là là ngay trước mặt nàng. Bộ lông màu lam nhạt pha với tím biếc ánh lên trong nắng chiều đang chếch xuống. Nó nghiêng nghiêng cái mào trắng thanh thoát, nhìn nàng chăm chú rồi thoắt cái vụt bay mất. Diệu Linh lập tức thúc ngựa phóng theo không chút do dự. 
Con khướu nhanh nhẹn một cách kì lạ, nó luồn qua hết cành này tới cành khác. Lúc Diệu Linh không thấy nó đâu nữa thì nó lại đột ngột xuất hiện ở một lùm cây xa xa, kèm theo những tiếng rúc lạ lùng vốn không thuộc về loài khướu. 
Diệu Linh mải miết đuổi theo con khướu tới một khoảng rừng trống thì không thấy dấu vết còn khướu đâu nữa. Lúc này nàng mới nhận ra mình đã đi quá xa đoàn gia nhân đi theo bảo hộ. Khoảng rừng này tuy thưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/men-lam-tren-chen-ruou-hong/2658137/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.