Bạch Ngọc Đường bên mặc quần áo, bên nói đại khái chút tình hình hiện tại, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi không lừa cậu, là thật đó! Tôi lấy nhân cách ra cam đoan!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu sẽ không tin, anh biết cho dù Triển Chiêu bề ngoài hòa nhã thế nào, vô hại cỡ nào, kỳ thật bên trong vẫn là một cảnh sát thận trọng đa nghi giỏi giang. Hiện tại hối hận thời điểm tới nên bảo Công Tôn cho mình cái chứng minh, cho dù một tờ giấy có chữ Công Tôn cũng tốt.
Triển Chiêu đầu hơi nghiêng một chút, dùng ngón tay day day thái dương, Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo cánh tay anh xuống: “Đừng nghĩ, là thật đó, tôi có thể gọi điện cho Công Tôn, cậu nghe anh ấy nói cho cậu biết!”
Triển Chiêu lắc đầu: “Không cần, tôi đã biết! Nên ăn sáng thôi! Cậu không phải bảo Nguyệt Hoa đang ở nhà tôi sao? Tôi đi xem!” Xoay người ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Đường còn đắm chìm trong hưng phấn cực độ ban nãy, Triển Chiêu nhớ rõ mình, chính mình dùng hơn hai tháng đã khiến cậu ấy nhớ rõ mình, ngây ngô cười mà mặc quần áo tử tế mở cửa đi ra.
Triển Chiêu đang cùng Đinh Nguyệt Hoa đứng ở sân nói chuyện, Đinh Nguyệt Hoa cầm giấy đưa Triển Chiêu, Triển Chiêu chăm chú nhìn. Thấy Bạch Ngọc Đường đi tới, gật đầu: “Cậu ngồi trước đi, lát nữa liền ăn sáng!”
Đinh Nguyệt Hoa kỳ quái nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bỗng ý thức được vừa rồi Triển Chiêu căn bản không hỏi bất cứ chuyện gì về Bạch Ngọc Đường, hơn nữa tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/memento/24362/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.