Cố Vị đem điện thoại giấu trong tay áo, Giang Tầm lại nhanh hơn một bước phát hiện ý định của cậu, nhanh tay bắt lấy cổ tay cậu. 
Cố Vị theo bản năng trốn đi, ôm điện thoại nằm cuộn tròn trên ghế. 
“Không cho xem.” Cố Vị bảo vệ điện thoại của mình, “Không có gì đâu mà.” 
“Không cho xem đúng không.” Giang Tầm buông tay, cúi xuống cào cào eo Cố Vị. 
Trên eo Cố Vị vốn đã mẫn cảm, lại có máu buồn, Giang Tầm vừa chạm vào là cả người cậu cuộn lại, một bên nhịn không được mà nín cười trốn tránh, một bên vẫn nhất quyết bảo vệ điện thoại. 
“Em sai rồi.” Cậu nhỏ giọng xin tha. 
“Anh cũng sai rồi.” Giang Tầm nói, “Em không ngoan chút nào hết, ba ngày không ăn đòn là em trèo lên nóc nhà lật ngói luôn rồi.” 
Xin tha không có hiệu quả, Cố Vị đã nhận sai quá nhiều lần rồi, chiêu này đối với Giang Tầm đã không còn tác dụng rồi. 
Giang Tầm thốt ra lời này, Cố Vị lập tức nhớ tới chuyện tét mông trên xe lần trước. Thế là cậu nắm chặt tay vịn ghế, mông dính chặt trên ghế không chịu đứng lên. 
Không thể để bị như thế lần thứ hai, đây là điều duy nhất mà nội tâm Cố Vị mong muốn. 
Giang Tầm rõ ràng đã nhìn ra mục đích của cậu, anh ôm eo cậu xách ra khỏi ghế: “Anh phát hiện lá gan của em ngày càng lớn đấy.” 
Thời tiết đâu thu chỉ hơi se lạnh, Cố Vị mặc một chiếc áo lông trắng, lăn lộn một hồi áo lông cũng xộc xệch không thể che đậy vòng eo, làn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meme-cua-anh-dep-hon-nguoi-that/1160263/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.