Cố Vị nằm trên sô pha ở ký túc xá lướt điện thoại cả đêm mà vẫn chưa chọn được món quà nào thích hợp với Giang Tầm. 
“Đang rối rắm gì thế?” Phó Chỉ đi ngang qua hỏi, “Cái gối ôm bị em kéo rụng lông đầy đất rồi.” 
“Em chọn quà tặng người ta.” Cố Vị khai đúng sự thật 
Phó Chỉ hiểu rõ: “Là người bạn mà lần trước em muốn tìm vịt cho sao?” 
Cố Vị: “… Vâng ạ.” 
“Sao về sau lại không tìm tiếp?” Lạc Thần Hiên theo thói quen ra ngoài lấy nước sôi, lúc qua phòng khách nghe thấy hai người nói chuyện cũng rất nhanh nhảu tự nhiên mà bắt kịp đề tài. 
“Sau đó… hình như anh ấy không vui lắm.” Cố Vị lại nghĩ đến cảnh tượng ngày đó bị Giang Tầm ấn ở trên đùi đét mông, thế là không kìm được mà đỏ mặt. 
“Vị Vị à.” Lạc Thần Hiên dở khóc dở cười nhìn em út nhà mình, “Giờ tự em nghĩ xem, nếu đổi lại là em, nếu người kia tặng em cái đó thì em sẽ vui sao?” 
Đổi lại? 
Cố Vị ngẩn ra, nếu đổi lại, Giang Tầm kiếm người bao năm cho cậu… 
Cố Vị: “…” 
Chỉ tưởng tượng vậy thôi mà cậu còn cảm thấy có chút mất mát, còn hơi giận một chút, thật giống như Giang Tầm muốn tìm cớ tống cổ cậu đi để không bị cậu làm phiền nữa vậy. 
Nhưng tại sao cậu lại quan tâm chuyện Giang Tầm sẽ để ý đến cậu không chứ? 
Vì sao cậu lại có cảm giác như vậy chứ? 
“Suy nghĩ cẩn thận chưa?” Hai người bên cạnh dở khóc dở cười, “Cái mạch não của em, đúng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meme-cua-anh-dep-hon-nguoi-that/1160261/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.