Đôi chân Trần Dã gần như đã khỏi hẳn, có thể đi học lại được, cho nên Tiêu Mộ Tuế đi học cùng anh. Tiếng chuông của tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên, cậu nhanh chân chạy đến cửa của lớp 1 để đợi Trần Dã, nhất định phải kéo Trần Dã đến căn tin cậu thường ăn cùng mình. Khâu Hàn Sinh nhìn thấy Trần Dã và Tiêu Mộ Tuế ngồi cùng một chỗ thì giơ ngón cái cho Tiêu Mộ Tuế. Nếu Tiêu Mộ Tuế có đuôi thì chắc bây giờ nó đã vẫy mạnh rung trời rồi.
Cậu gọi nước hầm thịt bò và hai phần rau dưa, cuối cùng là một phần trái cây cắt sẵn. Tuy ở cùng Trần Dã không thể ăn cá ăn tôm, nhưng ăn những loại thịt khác cũng rất ngon. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy giai đoạn này nên chăm sóc vết thương cho mèo rừng nhỏ trước sẽ tốt hơn, cá tôm hay hải sản thì ăn lúc nào cũng được.
Trần Dã gọi món rất thanh đạm, không có một chút ớt, Tiêu Mộ Tuế cảm thấy anh gọi rất nhạt, nhạt đến mức cậu chạy đi gọi cho Trần Dã một phần canh bò viên, cho anh thêm một phần thịt bò.
Vào bữa tối, Tiêu Mộ Tuế gọi thêm cho mình và Trần Dã mỗi người một phần canh hầm, nhưng Tiêu Mộ Tuế không ăn bí đao trong phần canh hầm, cậu chỉ ăn thịt và vài miếng rau là xong.
Buổi tối về nhà, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, Tiêu Mộ Tuế vẫn nắm lấy tay Trần Dã và cho vào túi mìn như thường ngày. Cậu nhịn không được phải vuốt ve mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mem-long/3541579/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.