Hãy ước sớm hơn một chút vì có những ngày, bạn tỉnh dậy và muốn nói rằng:
“Chúng ta bắt đầu lại nhé! Tỷ dụ như: ‘Tên cậu là gì?’”
Ờ, dù thời tiết có quang tạnh đẹp đẽ cỡ nào thì lòng người cũng cũ xưa thế rồi.
...
Thật ra bệnh tình của Bạch Dương nói là nghiêm trọng thì cũng không sai, mà không nghêm trọng thì cũng không đúng, nghĩa là chẳng có cái quái gì sất! Ờ, tưởng tượng đi, bạn đang nuôi một con hổ, chỉ cần bạn cho nó thịt, thì đến giờ nó sẽ ăn mà chẳng lo xổng chuồng làm càn. Đó, diễn giải ra tình trạng của Bạch Dương, chỉ cần cô vui, thì bệnh tật cũng đẩy lùi.
Nhưng, trọng tâm vấn đề là chữ “vui.”
Vui được thì chả phải nói đến trọng tâm làm gì. Chính xác là như vậy!
Thế Đan nói: “Nếu em đã sống thay phần đời của bố mẹ thì phải sống thật hoàn hảo vào.”
Đúng, nếu sống thay phần đời của họ thì ai sống thay phần đời của cô đây? À, phần đời của cô đã kết thúc rồi.
Thay vì ngày ngày đếm giây trong bốn bức tường trắng xóa chờ y tá đến giờ đến phút vào đo huyết áp, kiểm tra hormone mà phải ở phòng VIP, Bạch Dương cũng nhác!
“Về nhà đi, gọi điều dưỡng riêng, tôi chán ở đây!”
Trần Thế Đan đi ra ngoài, nói một chữ: “Về!”
Thế là Mic và Sus lại tất tưởi làm thủ tục xuất viện rồi cả thu xếp hành lí dọn về. Đời Mic sau này ngẫm nghĩ khoảng thời gian làm con sen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/melbourne-anh-di-nhat-hanh-phuc/3062607/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.