Có người nói: "Cô đơn, đó là khi không có ai để trò chuyện. Siêu cô đơn, đó là khi rất đông người xung quanh nhưng chẳng có chuyện gì để nói cùng nhau." Bạch Dương lại nghe nói: "I heard someone whisper you name, but when I turned around to see who it was, I was alone. Then I realized that it was my heart telling me that: I miss u" (*). Rất lâu sau này, Bạch Dương mới hiểu: Cô đơn nhất chính là khi bạn còn sống.
Cũng rất lâu sau này, Bạch Dương mỉm cười bình thản thừa nhận: Điều vui vẻ nhất khi còn sống chính là cô đơn. Vì ít ra vẫn còn một thứ bám dính lấy bạn mà không chịu rời đi.
Nhiều năm sau đó, cô không bao giờ nói yêu người kia nữa, Amy từng hỏi cô: "Tại sao cậu vẫn cố chấp nói không yêu cậu ta?"
Bạch Dương vẫ nụ cười hiền hậu, tay xoay xoay cuốn lá phong, nói nhẹ hều: "Tớ thật sự đã không còn yêu nữa!"
Cô đặt chiếc lá phong kia xuống nền đường xám màu, rồi nói tiếp: "Ngày tháng trước, tớ dốc hết thanh xuân để yêu một người. Nhận lại vẫn là thanh xuân của mình tớ. Không phải đơn giản là không yêu. Am, "yêu" chính là cái rất thích số nhiều lần. Mà tớ, vốn dĩ, đâu đơn giản là "yêu", chính là tớ đã rất rất thích người kia từ lâu rồi. Sao còn "yêu" được nữa?"
Am nghệt mặt, mơ hồ hỏi: "Gì mà rất rất... lắm rất vậy?"
Cô cười hì hì, ây, cô bạn này của cô vẫn còn mông lung Tiếng Việt lắm. Bạch Dương không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/melbourne-anh-di-nhat-hanh-phuc/3062585/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.