- Có hai loại độc giống nhau đến kì dị…
...
- Tuyệt Minh, là Tuyệt Minh nhỉ?_Chất giọng trong trẻo của cô thốt lên.
- Cậu… Minh Nhàn?
- À, vẫn còn nhận ra tớ kia đấy! Thật, lâu nay cậu ngủ đông ở đâu vậy? Ẩn dật còn hơn cả thi sĩ.
- Dạo này tớ bận. Cậu về khi nào?
- Ghớm! Cậu cứ như Angelina Jolie và Pitt không nhỉ? Muốn gặp cậu cứ hệt tài tử Hollywood ấy! Tớ về hai ngày trước. Thật nghĩ là cậu hẳn quên “cô bạn” này rồi.
- Tớ… À, mà bệnh của cậu, sao rồi?
- Khỏi hẳn rồi, có vậy bây giờ mới thấy một Minh Nhàn xinh xắn trước mặt cậu đấy chứ!
- Xin lỗi cậu, khi nghe tin tớ đã đến sân bay nhưng không kịp gặp, thật sự khi ấy tớ đã rất buồn.
- Hì, không sao! Đến tớ còn không rõ mình làm thế nào lên được phi cơ nữa đấy.
- Là sao?
- Cậu nghe tên một… à, thôi, nãy nói cậu bận à? Việc gì thế?
- Chỉ là một số chuyện, rất mệt óc.
- Tớ giúp cậu được không?
- Không, cậu không thể nào giúp.
- Vậy tớ nhờ Đan nhé!
- Thế Đan? Có thể sao?
- Cậu là bạn tớ, anh ấy sẽ giúp.
- Cậu vẫn xinh, dịu dàng và quan tâm mọi người thế ư? Tốt thật! Này, cô bạn của tôi, ba năm sang xứ đất lạ lẫm ấy, cậu không khác tí nào ư?
- Ai bảo cậu? Tớ cao hơn, trông đẹp hơn, tóc dài hơn, da trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/melbourne-anh-di-nhat-hanh-phuc/3062566/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.