- Dương thích Roller-coaster? Adu-baihi, tốc độ rất nhanh, rất hấp dẫn. Nhưng chơi kiểu... không thoải mái tí nào? Tôi có một trò chơi tiêu khiển rất thú vị...
- Dương, đã, không, còn, quyền, từ, chối!
...
- Tôi biết chắc Dương sẽ đến mà.
- Nói đi, cậu biết gì?
- Những gì đáng để Dương quan tâm.
- Vấn đề chính.
- Tôi không thể không làm việc gì mà nếu không có lợi ích cho bản thân. Cô gái à!
- Vậy cậu muốn gì?
Lớp A2, Quân Đàm tay nhịp nhịp trên mặt bàn loáng bóng, định hình một nụ cười vắt trên khóe môi, nhàn nhạt:
- Hứa với tôi ba điều.
- Okay. Nếu tôi làm được.
- Không ngoài khả năng của Dương đâu. Trước mắt, để tôi suy nghĩ đã.
- Này, cậu-bạn-Quân-Đàm! Tôi giống thành phần ở không lắm á?
- Ô! Không khác bao nhiêu!
Ánh mắt cô ghằn lên tia bực bội, thề rằng sắp sửa đấm cho cậu ta một phát tẹt luôn chiếc mũi cao vợi kia đi, mà hắn cao quá. Ý tưởng chuyển sang kế hoạch B, tộn thẳng vào bụng cậu ta. Thế đi! Trung ương thần kinh đã ra quyết định phán xét đề án đưa ra được duyệt chuẩn.
- Giờ có nói không thì bảo?
- Dương lỗ mãng thế! Dương muốn biết gì?
- Tất cả!
- Ô! Dương tham lam đấy!
- Thế này nhé, Dương nên hỏi cái gì cần biết.
- Cậu ta liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi?
- Không hẳn nhưng cũng không sai.
- Ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/melbourne-anh-di-nhat-hanh-phuc/3062560/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.