Ánh đèn mất hút, cả căn phòng bị màn trời đen đặc bao phủ. Điều hòa để mức âm, Bạch Dương ngón người trong suy nghĩ:
"-Liên quan đến A.D? Liên quan đến Thế Đan? Chết tiệt! Năm đó cả bốn người: ba mẹ, hai người còn lại là ai?"
Bạch Dương nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt, khối óc như quay vận kịch liệt: "-Chủ tịch A.D, nhà thiết kế Emmy?"
Bọn họ có liên quan gì đến ba mẹ cô? Quan hệ giữa bọn họ rốt cục là như thế nào?
"-Thế Đan? Nếu là do ba anh gây ra, tôi sẽ phải làm gì? Ba anh giết ba mẹ tôi sao? Không đúng, cả lí do và động cơ rất mờ nhạt. Tại sao lại giết ba mẹ tôi? Tiền ư? A.D giàu mà. Vậy là..."
Bạch Dương bị hơi lạnh máy điều hòa phả ngớn bao quanh chui rúc trong chăn, kéo suy nghĩ chìm hẳn vào giấc ngủ. Cô mơ thấy: chú Phan, chú cười nói muốn đưa cô đi công viên, muốn đưa cô đi xem minion... là ngày này một năm về trước.
Quả cầu lửa đủng đỉnh treo chặt một góc trời hồng lựng mới tinh, sáng bừng lên hết thảy các vòng tròn khổng lồ lấp lánh áng vàng, gieo rắc loang lỗ những giọt mật ngọt lịm khắp chốn, loáng gió sớm mơn kẽ tai phủ tung xen vào từng khe tóc, Bạch Dương quải chiếc balo đen MCM sau lưng, đầu cắm nhụi xuống chân chăm chú nhìn đôi slip-on đẹp đẽ, đấy là cái tật của cô gái nhỏ... thích nhìn chân mình. Chốc lát, cô lại ngẩng đầu lên ngắm tấm thảm xanh lủng lẳng những nhúm kẹo bông trắng xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/melbourne-anh-di-nhat-hanh-phuc/3062557/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.