*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dường như mỗi câu của Lăng Yến, đều chỉ gọi tên một người duy nhất: “Diệp Triêu.” * Lăng Yến đần người ra, đứng cạnh giường mà không biết làm gì cho phải. Diệp Triêu nhìn cậu đứng ngẩn tò te, vừa định giục cậu nhanh nhanh thay quần áo đi thì nhìn thấy quần cậu bị ướt một mảng lớn. Mặt Lăng Yến đỏ rần, cổ cũng nóng rực lên, lắp ba lắp bắp: “Em, quần… em…” Diệp Triêu thấy sắp muộn tới nơi rồi, vội vàng đẩy cậu vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, rồi chạy vụt tới ban công, lấy xuống quần lót mới đã phơi khô, không còn thời gian mà để ý quá nhiều, đứng cạnh cửa nhà vệ sinh nói vọng vào: “Cởi quần lót ra đi, lấy quần sạch này thay này.” Lăng Yến đứng dưới vòi hoa sen, chần chừ lúc lâu mới đem quần lót bẩn đưa cho Diệp Triêu, còn ngẩn ngơ hỏi: “Anh giặt cho em ạ?” “Để em giặt thì muộn luôn à?” Bấy giờ, mặt Diệp Triêu cũng đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, đứng dưới bồn rửa tay giặt qua loa, giục cậu: “Nhanh nhanh mặc quần áo rồi ăn sáng đi, đừng có đi muộn.” “Vâng, vâng!” Lăng Yến mặc xong quần lót sạch, chạy ra ngoài nhà vệ sinh, tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, bước chân loạng choạng, rầm một cái ngã phịch trên nền đất. Diệp Triêu quay người nhìn, thấy cậu đang rấm rứt kêu đau. Da đầu Diệp Triêu tê rần, mạch thái dương giật rần rật rần rật. Anh mở nước cỡ to nhất, suýt nữa thì giặt rách cả quần lót. Lăng Yến đứng lên, lúng ta lúng túng thay quần áo, vừa ngại ngùng lại vừa căng thẳng, dạ dày cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra bữa sáng đang ăn dở. Diệp Triêu vừa mới giặt xong quần lót của cậu, quay đầu thì lại nghe thấy tiếng cậu nôn khan. “…” “…” Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Diệp Triêu ho vài tiếng, giọng nói cứng ngắc: “Cảm thấy khó chịu thì thôi đừng ăn nữa. Anh mang bánh mì, chốc nữa em đói bụng thì ăn sau.” “Không, em bình thường mà.” Lăng Yến cố gắng trấn định lại tâm tình đang loạn cào cào: “Em chỉ mộng tinh thôi mà, chứ có phải con gái đến tháng đâu, giáo viên em đã từng dạy rồi.” Lời vừa thốt ra, lại càng khiến đôi bên cảm thấy xấu hổ. Lăng Yến đờ người ra mấy giây, giả bộ bưng bát cháo lên, như thể uống nước mà húp một hơi cạn đáy, lau lau miệng, đập bàn đứng dậy nói: “Em ăn xong rồi, mình đi luôn thôi!” “Đi gì mà đi!” Mặt Diệp Triêu đen như đít nồi, chỉ vào phòng vệ sinh nhắc: “Đánh răng, rửa mặt, luôn và ngay!” Buổi sáng, ở trường thi phát nhạc nền, Lăng Yến ngồi rất lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại, vẽ không tốt lắm. Buổi chiều, sau khi nộp tác phẩm lên, tinh thần cậu rất suy sụp, rầu rĩ ủ dột. Diệp Triêu ở bên ngoài trường thi đợi cậu, trên tay cầm một cốc Frappuccino. *Frappuccino: là sự kết hợp giữa 2 từ Frappe và Cappuccino, có đặc điểm là sự kết hợp giữa cà phê mix trong máy xay sinh tố với đá bào và các nguyên liệu khác, và thường toppings sẽ là 1 “núi” whipping cream! Trong truyện, Frappuccino là công ty con của Starbucks.(Theo wiki)
Lăng Yến uống một ngụm lớn, cả người như mất hết sức lực, dựa cả lên Diệp Triêu, chán chường nói: “Thế là xong rồi, có lẽ em không vào được vòng chung kết mất thôi.” Diệp Triêu cầm lấy dụng cụ vẽ của cậu, nói dịu dàng: “Không sao, em đói bụng chưa, mình đi ăn cơm đã.” Ngoài trường thi còn có rất nhiều các bậc phụ huynh khác, Lăng Yến nhìn nhiều học sinh tầm tầm tuổi mình đều được ba mẹ nắm tay dắt đi, còn cậu với Diệp Triêu thì người đi trước người đi sau, trong lòng xao động, đột nhiên đập vào cánh tay Diệp Triêu. “Gì vậy?” Diệp Triêu quay đầu lại, nhìn cậu với vẻ khó hiểu. “Nào, nắm tay em.” Lăng Yến vỗ một cái vào bàn tay Diệp Triêu, thừa dịp nắm lấy tay anh, còn cố tình quơ quơ khoe khoang cho mọi người nhìn. Những thí sinh khác có ba mẹ đến đón, có ba mẹ tay nắm tay đưa đi, còn cậu, chỉ có một mình Diệp Triêu. Hai nam sinh tay trong tay nhìn rất quái lạ, nhưng người này nắm người kia dắt đi thì cũng không đến nỗi quái dị cho lắm. Diệp Triêu vô thức rút tay ra, Lăng Yến thừa biết anh sẽ làm thế nên ra sức nắm chặt, ngước đôi mắt thiết tha mong chờ nhìn anh, chỉ còn thiếu nước thốt ra câu “Anh Triêu Triêu” nữa thôi. Diệp Triêu đến bó tay với cậu, cũng biết cậu thi không tốt, nên càng chẳng nỡ bỏ tay ra. Trên đường đi, anh nghe thấy phụ huynh xung quanh bàn tán: “Nhìn kìa, hai anh em kia đáng yêu quá. Anh đưa đón em, ngoan thế không biết. Con cái thế này ba mẹ cũng bớt lo!” Diệp Triêu cười nhẹ, Lăng Yến lại im lặng trề môi. Anh trai em trai gì chứ, Diệp Triêu là… của cháu. Ý còn thiếu, đến chính Lăng Yến cũng ngại ngùng điền vào. Buổi tối, hai người ăn một bữa no nê, coi như gạt hết mọi buồn phiền. Lúc quay về khách sạn, Lăng Yến ngoan cố muốn đi mua quần lót mới, Diệp Triêu hơi bực bội: “Thế quần cũ cũng vứt đi luôn hả?” Đã muốn vứt đi còn không nói luôn. Nói rồi anh đỡ phải giặt, ném luôn vào thùng rác có phải xong rồi không. Ai ngờ Lăng Yến nói: “Những quần lót trước kia em đều bỏ hết.” “?” “Em dậy thì rồi, không thể mặc mấy cái quần lót trẻ con đó nữa.” Hai ngày sau, danh sách những người lọt vào vòng chung kết được công bố. Lăng Yến xếp gần cuối, suýt soát lọt vào vòng chung kết. Chỉ còn 3 ngày nữa là diễn ra chung kết, Lăng Yến đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn Diệp Triêu làm người mẫu cho mình vẽ. Diệp Triêu nói: “Người mẫu là kiểu như thế này?” Lăng Yến đứng trước bàn vẽ nghiêm túc trang trọng gật đầu: “Đúng vậy!” “…” “Đây gọi là nghệ thuật!” Lăng Yến giảng giải cho Diệp Triêu một đống thứ liên quan tới những điều cần thiết khi luyện tập vẽ người, cuối cùng cậu buộc phải sử dụng vũ lực, định lột quần áo Diệp Triêu. Diệp Triêu đẩy cậu ra, nhíu mày nói: “Đừng có vớ vẩn, để anh tự cởi.” Lăng Yến thỏa mãn trở lại bàn vẽ, đôi mắt sáng trưng như đèn pha ô tô. Diệp Triêu cởi xong quần áo, theo yêu cầu của cậu ngồi trên ghế cao. Lúc mới vẽ, Lăng Yến rất không tập trung, tâm tình rối loạn. Vẽ được một lát, cậu bắt đầu bình tĩnh lại, hoàn toàn chú tâm phác họa nên hình ảnh người đàn ông tuyệt mỹ nhất trong lòng cậu. Đối với cậu, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi hành động của Diệp Triêu đều đẹp đẽ tựa như một vị thần. Trong trận chung kết, Lăng Yến vẽ vô cùng tốt, lọt vào top 10 người xuất sắc nhất. Lúc nhận xong giải thưởng đi xuống, Lăng Yến cố ý mở hai tay ra. Diệp Triêu đứng dưới nhìn cậu cười, nói: “Nhảy xuống đi, anh ôm em!” Ngày cuối cùng ở Trường Xuân, hai người ăn một bữa lẩu linh đình say sưa. Lăng Yến muốn uống hai chai bia trái cây*, nói là muốn chúc mừng thành tích của mình. Diệp Triêu đã định ngăn cậu, nhưng thấy cậu vô cùng hưng phấn vui vẻ, cũng chẳng cản nhiều. *Bia trái cây: Loại bia có độ cồn thấp, thành phần gồm nước ép trái cây trộn với bia.
Khi còn bé, Lăng Yến quanh năm suốt tháng uống thuốc. Mấy năm nay, tuy đã khỏe hơn nhiều, nhưng chế độ ăn uống của cậu vẫn vô cùng khắt khe kỹ lưỡng, gì chứ rượu bia là cấm tiệt, không được dính dù chỉ một giọt. Cậu chưa từng uống rượu, dù bia trái cây có nồng độ cồn cực thấp, cũng có thể khiến cậu say bí tỉ, gục luôn trên bàn. Diệp Triêu tự trách mình, mặc dù anh cũng say ngất ngây, vẫn cố gắng cõng cậu về khách sạn. Lăng Yến nằm trên giường, nửa tỉnh nửa say nói mê, Diệp Triêu kề sát tai vào nghe cậu nói. Dường như mỗi câu của Lăng Yến, đều chỉ gọi tên một người duy nhất: “Diệp Triêu.” Tai anh nóng rực lên, vội chạy vào phòng tắm dội nước lạnh, ấy vậy mà vẫn cảm thấy nóng ran cả người. Lúc này, Lăng Yến rất yên lặng, chẳng nói chẳng rằng nằm sấp trên giường. Diệp Triêu sờ sờ, thấy người cậu hơi nóng. Ngồi lặng một lúc, Diệp Triêu vào phòng vệ sinh bê ra một chậu nước, lau tay lau mặt cho cậu, thậm chí còn lau cả chân. Đang định giúp cậu thay áo ngủ, Lăng Yến đột nhiên xoay xoay người lại, rì rà rì rầm nói: “Diệp Triêu, em khó chịu quá.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]