Một lúc sau, đột nhiên Lăng Yến áp má lên cổ Diệp Triêu, khẽ khàng nói: “Anh Triêu Triêu, em có đau cũng chẳng sao cả, nhưng anh, không thể bị đau được.”
*
Mặc dù cả Diệp Triêu và Lăng Yến đều giữ mồm giữ miệng nhưng chuyện Diệp Triêu dạy Lăng Yến đánh nhau vẫn bị người lớn hai nhà biết.
Lăng Yến rất chú trọng bề ngoài, thích quần áo sạch sẽ đẹp đẽ. Hồi trước, lúc cậu nằm viện, bắt buộc phải mặc quần áo bệnh nhân thì không nói làm gì. Nhưng lúc không phải đi viện, Lăng Yến luôn muốn được mặc trang phục bắt mắt xinh xắn. Ba mẹ rất cưng chiều cậu, chỉ cần cậu thích, thì bất kỳ thứ gì cũng sẵn sàng mua cho cậu. Khi ở trong nhà, ngày nào cậu cũng phải thay quần áo, hơn nửa tháng cũng chẳng mặc trùng bộ nào.
Lúc đến nhà ông ngoại ở, tuy quần áo mang đi không quá nhiều, nhưng cũng đủ để cậu mặc không trùng lặp trong một tuần, mỗi ngày đều có quần áo sạch sẽ thay mới.
Nhưng chẳng hiểu sao, gần đây ông ngoại Lăng Yến lại thấy quần áo cháu mình luôn lấm lem bụi đất, những vết tích trên người rõ ràng là do đánh nhau mà nên.
Lăng Yến lại chẳng biết nói dối, vừa hỏi đã khai.
Ông Diệp Triêu với Lăng Yến gặp nhau bàn bạc, cảm thấy chỉ học võ thôi cũng không đủ, Lăng Yến cần phải tích cực rèn luyện thân thể hơn.
Vậy nên, Diệp Triêu lại nhận thêm việc mới, cứ 6 giờ sáng mỗi ngày đã phải bò dậy, đưa Lăng Yến đi chạy bộ.
Tự nhiên phải rước việc vào mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xung-nguu-bi-duong/79381/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.