Chỉ cần trải qua những năm tháng tàn khốc nơi chiến trường, thì sẽ chẳng còn chút hứng thú, tò mò với chiến tranh khói lửa.
*
Sau một quãng thời gian dài ngồi trên máy bay, phi cơ chở đội quân bảo vệ hòa bình cùng một lượng lớn vật tư đáp xuống vùng đất bị Liên hợp quốc chiếm dụng làm sân bay quân sự ở Đà Man Ca* – một quốc gia nhỏ nơi Bắc Phi. Ngoài bộ đội đặc chủng trong Trung đội 2 của Liệp Ưng và một số y bác sĩ thì những binh sĩ khác chưa hề đi đến những quốc gia đang nổ ra chiến tranh. Sau khi máy bay hạ cánh, Tuân Diệc Ca cùng các binh lính trẻ tuổi bước xuống, háo hức tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Mãi cho tới khi Diệp Triêu chỉnh đốn lại đội ngũ, mọi người mới im ắng trật tự.
*Đà Man Ca: Nguyên gốc: 陀曼卡, tra lòi baidu cũng không ra được tên quốc gia cụ thể nào nên đành để tên Hán Việt như vầy. Ai biết hãy chỉ mình nhé T v T
Thế nhưng ngược lại với Tuân Diệc Ca, Lăng Yến vô cùng bình tĩnh. Cậu đeo ba lô và trang thiết bị đứng thẳng tắp. Lúc Tuân Diệc Ca kéo kéo nói chuyện cũng chỉ cười cười cho qua.
Trong tiểu đoàn trinh sát, ai cũng có thể nhận thấy rõ sự khác biệt của Lăng Yến. Thế nhưng, người trong cuộc là cậu thì lại chẳng hề nhận ra sự lập dị của mình.
Diệp Triêu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, một lát sau chỉ đạo các chiến sĩ ngồi lên xe tăng.
Trong đội quân của Liệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xung-nguu-bi-duong/3199450/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.