*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng súng nổ che lấp tiếng bước chân, thế nhưng khi Diệp Triêu đến gần, từng tiếng từng tiếng giày nện xuống cát giống như tiếng sấm sét đùng đoàng rạch xé bầu trời, giáng xuống cõi lòng Lăng Yến.
*
Trên bãi bắn bụi bay mịt mù, tiếng bắn, tiếng đạn xé gió rít gào. Lăng Yến ghé vào vị trí bóp cò, cả người cứng ngắc, chân tay như mất hết sức lực.
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát thực sự là Diệp Triêu! Người ấy không ai khác chính là Diệp Triêu của cậu!
Lúc các tân binh còn đang xếp hàng để vào sân tập bắn thì Diệp Triêu đã đứng bên sân tập từ lúc nào không hay. Trời khá lạnh, vậy mà Diệp Triêu chỉ mặc áo rằn ri, không mặc thêm áo khoác.
Khoảnh khắc ánh nhìn của Lăng Yến chạm tới dáng hình cao lớn vững vàng ấy, trong lòng như nổi cuồng phong bão tố, mọi vật trước mắt chao đảo, vạn vật xung quanh mờ nhòe tan biến.
Tất cả đột ngột biến mất, chỉ còn duy nhất hình ảnh Diệp Triêu rõ ràng rực rỡ. Nụ cười của anh như ánh sáng rạng ngời, làm sáng bừng thế giới của Lăng Yến.
Diệp Triêu mỉm cười, chào hỏi qua lại với các Đại đội trưởng. Trong nụ cười của anh, không hề có chút gì xa cách trịch thượng của một Tiểu đoàn trưởng. Lăng Yến đứng trong hàng ngũ, đăm đăm nhìn anh không rời mắt, cả người run rẩy.
Tiểu đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xung-nguu-bi-duong/3199429/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.