Cô vẫn còn đang ngủ, tư thế không đổi. Cái chân bị bó bột khiến cô bình thường cũng không dễ xoay người lộ ra ngoài lớp chăn mỏng nhìn không hài hòa chút nào. Mạch Ngôn vô thức nhíu mày.
Lúc đó hắn đã cố hết sức bảo vệ cô, vậy mà vẫn không bảo vệ hết được. Ý nghĩ này khiến hắn rất khó chịu, bụng lại đau.
“Anh đau à?”
Giật mình khi nghe thấy âm thanh mang theo vẻ mềm nhũn vì mới ngủ dậy đầy quan tâm này, Mạch Ngôn nhìn lại mới phát hiện Trình Lục Lục bên kia đã mở mắt ra từ bao giờ. Vì sao cô hỏi vậy hắn không biết, chỉ thấy sau khi hỏi xong thì cô lổm ngổm bò dậy, khó khăn lếch qua chỗ hắn, vẫn còn hỏi han: “Rất đau sao? Đêm qua anh có ngủ được không?”
Nói xong cô còn đi giở vết băng trên bụng hắn lên xem.
Mọi hành động cử chỉ ngôn từ của cô đều vô cùng tự nhiên, như nước chảy mây trôi khiến hắn không kịp phản ứng. Đến khi bị vén áo hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Lại nhìn người đang nghiêm túc hỏi han mình, thở phào khi không thấy vết thương của mình xuất huyết, có một giây hắn nghĩ cô đang mộng du.
Nếu không sao cô có thể bình tĩnh vậy được.
Phải biết rằng hôm qua cô còn lúng túng là thế, hôm nay đã vén áo hắn… Khụ, cứ cho là cô muốn xem vết thương có do mổ của hắn đi, nhưng mà cũng quá to gan rồi. Cảnh tượng này còn có chút ám muội khiến người mơ màng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xau-xi-khong-can-tu-ti/3501586/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.