“Con biết, anh ấy bị thương nặng lắm. Mẹ không cần giấu con.”
Trình Lục Lục chỉ là sống nội tâm, tâm tính đơn thuần chứ không hề ngốc. Mà người như vậy càng nhạy cảm đối với những cảm xúc xung quanh mình. Cô có thể cảm nhận được sự âu lo chưa bao giờ biến mất trên khuôn mặt của mẹ Mạch.
Giọng Mẹ Mạch hơi nghẹn lại: “Con đừng tự trách, không phải lỗi do con mà.”
“Mẹ không cần lo cho con đâu.”
Trình Lục Lục cố nở nụ cười gượng gạo nhìn bà.
Mẹ Mạch cúi đầu lau nhanh giọt nước mắt, lúc ngẩng lên nhìn cô còn cố cười: “Biết con là đứa trẻ ngoan. A Ngôn mặc dù chưa tỉnh nhưng mà bác dĩ nói tình huống của nó tiến triển rất tốt, sẽ sớm không còn trở ngại.”
Cô gái nhỏ trên giường khẽ mím môi như muốn khóc.
Nhưng mẹ Mạch lại không nghĩ sẽ nghe cô nói: “Mẹ đưa tiểu Ngôn đến đây đi. Đừng làm phiền nhà bác hai.”
“Con…”
Mẹ Mạch giật mình nhìn cô.
Trình Lục Lục nghẹn ngào cố nở một nụ cười vô cùng khó coi: “Tiểu Ngôn rất hiểu chuyện, có nó ở bên động viên, có khi anh ấy sẽ mau tỉnh lại.”
Rốt cuộc mẹ Mạch vẫn không nén được khổ sở, cúi đầu một lúc lâu vẫn chưa nâng lên. Nước mắt lại rơi tí tách trên mu bàn tay bà.
Mãi một lúc mới nghe bà nghẹn ngào “ừm” một tiếng rất nhỏ.
Trình Lục Lục đỏ mắt im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh vào lúc hoàng hôn trông thật thê lương.
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xau-xi-khong-can-tu-ti/3500342/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.