Đối với Mạch Ngôn Trình Lục Lục là thất bại lớn nhất từ khi sinh ra của hắn. Trong những ngày cô ở Mạch gia, mặc kệ hắn nổ lực để thay đổi cô thế nào, ừ thì cô vẫn chịu “nghe lời” đó, nhưng cho dù trên người có mặc vào bao nhiêu bộ váy thì cô vẫn không tự tin lên được. Cô giống như một nàng công chúa thích xấu hổ, mặc cho mỗi lần đều có thể khiến hắn kinh diễm.
Tựa như lúc này.
Chiếc váy cúp ngực đơn giản kiểu dáng có chút cổ điển ôm sát lấy thân hình nhỏ nhắn của cô khiến cô trông như một con búp bê maria. Bởi vì kiểu váy cổ điển nên chân váy thật ra không hề phồng mà rủ dọc theo thân thể của cô. Vải váy hai lớp, bên trong là vải sa-tanh trơn, bên ngoài là vải voan mỏng họa tiết hoa theo mảng. Hai bên vai còn thừa hai dây vải khẽ rũ xuống nửa cánh tay trần của cô một cách nhẹ nhàng tinh tế. Chiếc váy chỉ có một điểm nhấn mạnh ở phần tiếp nối ngực và eo trên. Từ đó trở xuống đều là dựa vào họa tiết trên vải voan làm nổi bật chiếc váy.
Thiết kế này khiến cho vóc dáng của Trình Lục Lục như được kéo dài ra, vừa mảnh khảnh vừa duyên dáng. Cô nữ sinh mới lớn liền vươn mình thành cô gái nhỏ đã trưởng thành nhưng trên người vẫn còn vươn nét ngây thơ.
Trông cô như nàng tiểu thư vừa bước ra từ trong cung điện thời cổ đại ở Châu Âu.
Lại nói, Mạch Ngôn mặc dù là một người đàn ông hiện đại nhưng hắn lại khá thích những thiết kế cổ điển. Khi nhìn thấy Trình Lục Lục lúc này, hắn cứ ngỡ như được trông thấy cái đẹp của người phụ nữ thời La-Mã. Mặc dù cô thiếu đi cái sự tự tin lười biếng của họ nhưng vẫn đẹp hút mắt hắn.
Cho nên hắn cứ thế ngẩn ra nhìn cô một lúc lâu.
“Anh nhìn gì vậy…”
Tận đến khi nghe thấy âm thanh nửa trách móc vừa xấu hổ của Trình Lục Lục hắn mới tỉnh hồn.
Vừa hoàn hồn liền nhìn thấy nhân viên studio che miệng cười trộm nhìn mình, hắn đằng hắng một tiếng nhưng cuồng nhiệt trong đáy mắt vẫn không chút nào giảm nhướng cằm nói: “Chiếc váy này để tóc cô ấy thả bồng bềnh xuống một cách tự nhiên, uốn như kiểu hiện tại là được. Lại thêm khăn voan cùng hoa điểm trên tóc đơn giản được rồi.”
Hắn nói xong có vẻ người xung quanh còn cười sâu hơn mặc dù không ai dám trắng trợn để lộ ra. Nhưng chính là cái sự che giấu đó mới khiến người ta sâu sắc cảm thấy xấu hổ.
Trình Lục Lục đã sắp muốn chui xuống đất rồi.
“Mẹ Lục Lục thật sự rất đẹp đó!”
Trình Tiểu Ngôn đúng lúc chen vào, cắt ngang bầu không khí xấu hổ muốn mạng này.
“Ừm…”
Trình Lục Lục rũ mắt nhìn nó, đối với con trai cười ngượng ngùng đáp lại. Hai tay cô bối rối muốn nắm lấy vạt váy để kiềm chế sự khẩn trương nhưng lại sợ làm hư váy, cuối cùng chỉ nắm hờ nhưng lại càng tôn lên dáng vẻ e thẹn.
Tên đàn ông nào đó trong lòng chậc chậc mấy tiếng như thể biến thái.
“Mẹ Lục Lục hôm đám cưới lại mặc bộ này cho con xem nha!”
Mạch Ngôn thiếu chút nữa là vỗ tay cho con trai. Thời điểm mấu chốt hắn biết điều không có xen vào mà làm bộ như không biết gì lơ đãng nhìn đi đâu.
Quả nhiên Trình Lục Lục bên kia bị lời nói của con trai làm bối rối, có mấy lúc sượng sùng e thẹn liếc mắt qua đây rồi lại vội vàng dời đi.
Nhưng dưới sự nài nỉ đáng yêu của con trai, rốt cuộc Trình Lục Lục vẫn không thể nói lời phản đối.
Có điều Mạch Ngôn biết hôm đó kiểu gì vẫn cần con trai ra trận thêm lần nữa mới dụ dỗ được Trình Lục Lục cùng hắn sóng vai đứng trên lễ đường.
Có lần đầu tiên, lần thứ hai thử váy liền dễ dàng hơn nhiều. Mà sau đó Trình Tiểu Ngôn cũng cùng cô thử những bộ lễ phục cho thiếu nhi, vừa manh vừa đáng yêu ngất ngây, Trình Lục Lục cũng cam tâm tình nguyện hơn. Trong lúc đó Mạch Ngôn cũng thử vài bộ vest phục cho chú rể.
Khi nhân viên trong studio suýt soa vì sự đẹp trai kinh khủng của hắn, Trình Lục Lục lại né tránh không dám nhìn. Chỉ là dáng vẻ sợ sẽ động lòng của cô vẫn là khiến Mạch thiếu gia thỏa mãn muốn chết.
Nửa đoạn cuối của quá trình thử đồ, bỗng nhiên Mạch Ngôn nhận được điện thoại của công ty.
Thì ra bên công ty bất ngờ có một cuộc họp đột xuất rất quan trọng cần hắn về chủ trì nên dù biết hôm nay sếp đi thử áo cưới với vợ con nhưng trợ lý vẫn căng da đầu lên đi gọi cho hắn.
“Sếp, Mạch Luân anh ấy đã đến chỗ anh rồi. Sếp có thể đến đây một chút không?”. Tiên Hiệp Hay
Lúc trợ lý nói chuyện này Mạch Ngôn đã dư quang nhìn thấy Mạch Luân chỉnh chu từ xa đi tới, đã tiếp cận studio giữa những gian hàng xa hoa trong khu thương mại lớn nhất Giang thành.
Mạch Luân vẫn là một bộ phong độ ôn nhuận nho nhã như vậy, như anh trai nhà bên.
Mặc Mạch Ngôn thối thối. Nhưng nghĩ đến hàng ngày Mạch Luân không có hành vi gì quá đáng, họ lại sắp làm đám cưới rồi nên cuối cùng Mạch Ngôn cũng không đến mức làm trò con bò ở nơi công cộng.
“Cậu cứ đến công ty đi, ở đây tôi lo cho.”
Mạch Luân không có chút biểu hiện gì khác thường, không có gì để chê trách hết.
Mạch Ngôn cũng biết nặng nhẹ, sau khi bàn giao với hắn chuyện đưa hai mẹ con về sau khi xong việc, dù sao chuyện nên làm đều làm cả rồi thì nhấc chân rời khỏi studio.
Hắn lại không biết trong lúc họ đứng nói chuyện ở trước cổng studio thì bên phải, cạnh một gian hàng gần đó có một nhóm người vô tình nhìn thấy họ, sau đó liền chụm đầu than thở.
“Haizz, xem ra Mạch Ngôn đại thiếu gia thật sự muốn kết hôn rồi. Tiếc quá!”
“Cũng không thấy đối tượng của hắn đâu mà.”
Có người không nhìn thấy Trình Lục Lục nên cố tình vớt vát, lừa mình dối người.
“Chắc chắn là đang ở trong studio rồi!”
Cô nàng kia vẫn không lạc quan mà bác bỏ, còn quay qua nhìn người bên cạnh hỏi: “Tiêm Ninh, cô đi lại khá gần với Mạch thiếu gia, cô có biết người phụ nữ may mắn kia là ai không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]