"Không phải.."
Trình Lục Lục sợ hết hồn, lòng lại đau như cắt vội vàng phản bác: "Tiểu Ngôn không phải gánh nặng! Mẹ chưa từng nghĩ như vậy..."
Nói xong cô cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt. Dáng vẻ quê mùa kia đã xấu nay còn lộn xộn, lượm thượm xấu xí hơn. Mấy chữ hoa lê dái vũ chẳng có tí quan hệ gì với cô cả. Cả đời này chắc chẳng có ai yêu thích nổi một người như cô.
Trong lòng Trình Lục Lục chưa từng nghĩ đến việc Mạch Ngôn sẽ chấp nhận nổi mình, cho nên thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý phải rời khỏi đứa nhỏ nếu nó thật sự phải theo cha của nó. Với cô mà nói, Trình Tiều Ngôn theo cha là tốt nhất. Cô sẽ không cần lo lắng nay mai nó không có cơm ăn. Còn cô... Cô có thể chịu được... Chỉ cần nó tốt... Cô có thể chịu được...
Trình Tiểu Ngôn nhìn cô khóc không tiếng động như vậy, nó cũng không giữ được nước mắt.
Từng giọt từng giọt rớt xuống mặt đất sau đó vỡ tan nát như cõi lòng nó vậy. Khiến người nhịn không được đau lòng thay cho nó.
Nó đưa tay chạm vào thân hình đang run rẩy như chiếc lá lạc lỏng giữa sóng biển của cô, cất giọng nỉ non thật thê thảm: "Mẹ Lục Lục, chúng ta không cần xa nhau có được không... Hức hức..."
"Tiểu Ngôn à ô ô!"
Trình Lục Lục khóc rống lên, đưa tay ôm chặt lấy. nó trong lòng.
"Oa oa! Mẹ đừng bỏ con oa oa!"
Tiếng khóc ở trong đêm tối nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xau-xi-khong-can-tu-ti/3499919/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.