Đứa nhỏ nói một cách chân thành, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, không khóc nhưng nhượng người đau lòng.
Nước mắt của Trình Lục Lục rơi như mưa. Vốn dĩ xem ý nguyện của nó là trên hết, Trình Lục Lục nội tâm sớm đã yếu đuối vừa thiếu chủ kiến, làm sao có thể nói thêm gì được nữa.
"...Được..."
Cuối cùng lại chỉ còn một chữ này bật ra từ trong nước mắt.
...
Hôm đó sau khi gặp Trình Lục Lục xong Mạch Ngôn cũng không để trong lòng.
Tới lúc hắn nhớ đến cô thì...
"Trình Lục Lục đã xin nghỉ làm được mười ngày rồi."
Mạch Ngôn sau khi nghe xong thì im lặng không nói gì hồi lâu. Trong lòng có nổi tức giận đang dâng trào.
Nhân viên siêu thị nói cho hắn tin này mặc dù cảm thấy áp xuất trên người hắn rất thấp nhưng không để trong lòng. Sau khi trả lời hắn xong thì không để ý hắn nữa.
Mạch Ngôn đứng ở đó một đỗi mới thâm trầm quay lưng rời khỏi, đồng thời rút điện thoại ra gọi đi.
"Tìm Trình Lục Lục cho tôi."
Hắn chỉ nói một câu rồi lạnh mặt cúp điện thoại, bất kể người bên kia một mặt mộng bức ngơ ngác nhìn điện thoại đã ngắt kết nối trong tay.
Mang theo sương lạnh che kín khuôn mặt, hắn lái xe ra sân bay.
Lúc hắn tới vừa hay có một nhóm người từ cổng kiểm soát đi ra.
"Mạch Ngôn! Ở đây này!"
Khi âm thành hùng hậu này vang lên, sắc mặt hắn mới dễ coi một chút.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xau-xi-khong-can-tu-ti/3499903/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.