“Đương nhiên…” Là anh, cô cố ý rẽ ngoặt lời nói của bản thân: “Đương nhiên là Song Eun rồi.”
“Đồ không có lương tâm nữa, uổng công anh yêu thương em biết bao nhiêu.” Nói thì nói thế nhưng anh ấy cũng không hề tức giận, thả lỏng cơ thể và ngửa người dựa lưng vào sô pha, bảo em gái chườm đá cho mình.
Anh ấy híp mắt: “Nếu cậu ta dám bắt nạt em thì cứ nói cho anh biết. Mặc dù anh và câu ta ngang tài ngang sức nhưng mà nếu có thêm Gia Văn thì chắc chắn cậu ta sẽ phải thua cuộc.”
“Kể từ khi nào mà anh lại trở nên thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực như thế vậy? Lúc chúng ta còn bé đâu phải thế này đâu.”
Tông Ngôn Thần giương mắt: “Chính em cũng đã tự mình nói rằng khi còn nhỏ, con người ta đều luôn muốn được lớn lên.”
Anh ấy nhìn em gái mình: “Còn em thì sao?”
Trong lòng anh ấy tin tưởng rằng cô đã trưởng thành rồi.
Sau khi trải qua chuyện Giang Mạt Hàn, cô vậy mà lại không sa sút tinh thần, từ đây có thể thấy được trái tim của cô rất mạnh mẽ.
“Anh cũng chỉ lớn hơn em được vài phút chứ mấy.” Cô chuyển đề tài: “Em đây đã từng kết hôn một lần rồi, còn anh thì sao?”
Tông Ngôn Thần im lặng một lúc lâu, trong lòng nghĩ đến Mộ Diên Nhi.
“Đã muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”
Anh ấy đứng dậy.
“Để xoa thêm một lúc nữa đã, sẽ rất nhanh thôi mà.” Tông Ngôn Hi vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297936/chuong-1839.html