Tông Ngôn Hi liếc mắt nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, cũng không thèm để ý mà cất bước rời đi luôn. Cô không biết cô gái này, lại càng không quen.
Mặc kệ là Nam Thành lừa cô ta, hay còn nguyên nhân gì khác, nhưng chỉ cần biết một điều rằng cô ta có thể tự nhào vào lòng đàn ông đã đủ khiến người ta cảm thấy ghê tởm rồi.
Vậy nên trong lòng Tông Ngôn Hi cũng không có ấn tượng tốt.
Bị người ta ngó lơ như vậy, trong lòng Lý Hiếu Tuệ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tông Ngôn Hi đã chia tay với Giang Mạt Hàn, mà còn muốn đến đây dây dưa với anh ấy, hiển nhiên không có mục đích tốt.
Loại sinh vật ban gái cũ này, là thứ khiến người ta cảm thấy chán ghét nhất.
Lý Hiếu Tuệ bấm điện thoại gọi cho Nam Thành: “Tôi muốn gặp anh!”
Nam Thành mới vừa ra khỏi phòng làm việc của Giang Mạt Hàn thì tiếng chuông điện thoại di động của anh ta đã vang lên. Khi anh ta vừa ấn nhận, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói đầy tức tối của Lý Hiếu Tuệ.
Anh ta nhìn về phía cửa, dường như là đang nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ dày để dò xét vẻ mặt mất mát của Giang Mạt Hàn lúc này.
Mặc dù anh không còn nhớ rõ về Tông Ngôn Hi nhưng tâm tình anh vẫn sẽ lên xuống thất thường vì cô.
Có lẽ anh ta đã thực sự triệt để sai lầm rồi, đáng lẽ anh ta không nên ngăn cản anh khôi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297925/chuong-1828.html