Tin tức vừa mới gửi đi, sẽ có người đến thăm, Lâm Tử Lạp phải ở lại tiếp khách, theo tập tục của bọn họ, cả nhà phải giăng đầy khăn tang trắng.
Nhưng những thứ này Tông Triển Bạch đã sắp xếp xong, người ở nhà tang lễ sẽ đến bày trí giúp họ, những chuyện khác thì đều cần cô động tay, chỉ cũng cần phải tiếp đón một vài khách khứa.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ truy điệu, cũng sẽ không có quá nhiều người đến.
“Sao trong nhà yên tĩnh thế?” Một người phụ nữ mặc váy đen đi vào cửa.
Lâm Tử Lạp không nhận ra người phụ nữ này là ai, nhưng chắc là bà ấy có mối quan hệ không tệ với nhà họ Tông, nếu không hôm nay cũng sẽ không cất công đến đây, nhưng giọng điệu của bà ấy lại khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.
Cái gì mà yên tĩnh chứ?
Lẽ nào trong nhà có người mới mất thì phải đánh trống thổi kén ăn mừng sao?
Cô không mặn không nhạt hỏi: “Bà là?”
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, như thể cô ta không hài lòng về thái độ của Lâm Tử Lạp đối với mình.
“Theo chức phận, cô phải gọi tôi một tiếng thím đấy.”
Lâm Tử Lạp thật sự không nhớ được mình đã từng gặp cô ta, theo như cô biết thì người thân trong nhà họ Tông cũng không có mấy ai, vậy ai lại có thể bắt cô gọi bằng thím chứ?
Người phụ nữ tự mình bước vào và nói: “Rót cho tôi cốc nước.”
“Thưa bà.” Vú Vu kéo Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297597/chuong-1500.html