“Tôi có thể nói chuyện riêng với bà Tông mấy câu không?” Cố Huệ Nguyên nhìn về phía Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt lắc đầu: “Tôi nhất định phải ở đây.”
Cố Huệ Nguyên nhìn Lâm Tử Lạp: “Có được không?”
Lâm Tử Lạp lấy máy điều khiển từ xa trong tay ra, chỉ cần cô ấn xuống, bác sĩ sẽ lập tức tới.
Lâm Tử Lạp gật đầu, cô nhìn Trang Kha Nguyệt: “Mẹ, không sao đâu, mẹ đứng ở cửa đợi chút đi.”
Trang Kha Nguyệt nhíu mày: “Cảnh Hạo không cho con một mình gặp người khác.”
Lâm Tử Lạp cười: “Con quen cô ta, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trang Kha Nguyệt chỉ đành thuận theo cô: “Vậy con nhanh chóng để cô ta về nhé.”
Lâm Tử Lạp nói: “Con biết rồi.”
Trang Kha Nguyệt đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt Lâm Tử Lạp lập tức bị gỡ xuống: “Nói đi, cô tới là muốn làm gì?”
Cố Huệ Nguyên cười: “Cô đừng có ý thù địch với tôi sâu như vậy, tôi có mua hoa tới, không biết cô có thích không.”
Cô ta đưa bó hoa bách hợp và hoa hồng đặt lên chiếc kệ bên giường.”
Cô ta vuốt cánh hoa bách hợp, thấp giọng nói: “Bách hợp là loài hoa mang ý nghĩa tốt đẹp.”
Lâm Tử Lạp nhìn cô ta: “Cô tới là để cảm khái việc hoa bách hợp rất đẹp sao?”
Không phải cô không có cảm tình tốt gì với Cố Huệ Nguyên mà là vì cô ta là người nhà họ Cố, quan hệ như thế này vốn dĩ khiến hai người không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297403/chuong-1306.html