Tần Nhã có thể tưởng tượng được, trong khoảng vài tiếng chuông đó, anh đang làm gì.
Đang điều chỉnh tâm trạng, hoặc là dập điếu thuốc trong tay.
“Nhã à.”
Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trạm vang lên.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh vừa trốn đi, dùng điếu thuốc để giải tỏa cảm xúc, thì dựa vào giọng nói của anh, cô nhất định sẽ cảm thấy tâm trạng của anh bây giờ rất khá.
Nhưng mà, giờ phút này, cô biết tâm trạng vui vẻ của anh chỉ là giả vờ mà thôi.
Che giấu nội tâm mình trước mặt cô.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho anh vậy thôi.” Tần Nhã cúi đầu nhìn mũi chân: “Tô Trạm.”
“Sao?”
Tần Nhã rất muốn nói: Chúng ta chia tay đi.
Đừng hành hạ nhau nữa.
Nhưng cô không thể thốt nên lời.
Thật ra, cô có thể cảm nhận được Tô Trạm vẫn còn chút tình cảm với cô.
Cô cũng vậy.
“Tại sao lại không nói gì? Em nhớ anh sao?”
Giọng nói của Tô Trạm truyền đến, kéo lại dòng suy nghĩ lơ lửng của Tần Nhã, cô nói: “Em không biết phải nói gì bây giờ.”
Tần Nhã đứng dậy, bỏ bó hoa đã mua vào thùng rác ven đường: “Em còn có việc phải làm. Cúp máy trước đây…”
“Đừng cúp máy.”
Tô Trạm vội vàng ngắt lời cô, vì sợ cô cúp máy.
Tần Nhã hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Em gọi cho anh mà cũng không thèm nói nhớ anh đã vội cúp máy, có phải là quá đáng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297370/chuong-1273.html