Lâm Tử Lạp gật đầu.
“Ở trong mắt anh, không có châu báu nào xứng với em cả, em mới là chói mắt nhất.” Anh nắm lấy tay cô.
Lâm Tử Lạp cười, không có một người phụ nữ nào không thích người đàn ông của mình nói lời dễ nghe về mình, cô cũng như vậy. Trên mặt lại hiện ra vẻ ngạo kiều: “Sao anh cũng nói lời ngon tiếng ngọt? Có phải ở bên ngoài đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi không?”
Đối xử tốt với cô ấy mà còn sai rồi sao?
“Anh đây một ngày bị đánh ba lần, như vậy mới có thể chứng minh anh yêu em?”
Lâm Tử Lạp rút tay ra, đeo cà vạt lên cổ anh: “Anh tự làm đi.”
Tông Triển Bạch ôm người không buông: “Em đánh anh ba cái, được không?”
Lâm Tử Lạp trừng anh ta: “Em lại không đánh được anh, anh khỏe hơn em nhiều.”
Tông Triển Bạch cắn nhẹ lỗ tai của cô: “Anh để cho em đánh.”
Cô cảm thấy rất ngứa, Lâm Tử Lạp tránh đi: “Anh đừng náo loạn.”
“Vậy em giúp anh.”
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng, lúc đeo cà vạt vẫn không nhịn được dặn anh ta một câu: “Anh nhớ chú ý an toàn.”
Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là người, nếu biết tất cả chuyện lần này đều là do anh làm, nói không chừng còn làm liều trả thù.
Tông Triển Bạch ừ nhẹ một tiếng.
Sửa lại quần áo cho anh xong, Lâm Tử Lạp đưa anh tận ra cửa: “Em ở nhà chờ anh, nhớ về sớm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297226/chuong-1129.html