Chương trước
Chương sau
Sự tình không đơn giản như Tiểu Bát đã nói.

Đã bốn ngày trôi qua, ngày nào Tiểu Lộc cũng nhất định phải làm một chuyện, đó là điện thoại cho Khưu Sinh, ngày nào cũng được đáp lại là: “Thật xin lỗi, thuê bao bạn đang gọi hiện đã tắt máy.” Cứ như thế, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, cứ một lần rồi lại một lần nhấn dãy số đó, ngoài ra còn phát đi vô số tin nhắn, nhưng trước sau cũng chỉ là đá chìm đáy biển.

Cuối cùng thì cũng có người không nhịn được nữa, vừa hết giờ làm liền lôi Tiểu Lộc đến nhà ăn, bắt đầu hội đàm.

“Gần đây cô thật sự không có chút tâm trạng gì để làm việc, ra là không sai.” Lê Nhược đi thẳng vào vấn để, hỏi trực tiếp.

“Em…….” Tiểu Lộc muốn giải thích, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều là do việc tư ảnh hưởng, thôi thì thà không giải thích còn hơn, “Thật xin lỗi.”

“Tôi không thích nghe câu xin lỗi.”

“Vậy……” Vậy chị ấy muốn nghe gì đây?

“Nè, cô kia, giờ đã tan tầm rồi, cũng không còn ở công ty, cô có cần thay đổi cách nói cho dịu bớt xuống được không, đừng có mà dọa Tiểu Lộc.” Thấy Tiểu Lộc bị Lê Nhược Lâm hù cho sắp bị á khẩu không nói thành lời, Cổ Húc Nghiêu cười hòa giải, rồi trừng mắt tỏ ý trách cứ nhìn Lê Nhược Lâm, nhưng lại dùng giọng điệu thật mềm đánh vào chuyện chính, “Cô và Khưu Sinh thật ra là làm sao vậy?”

Cuối cùng Tiểu Lộc cũng hiểu, thì ra là vợ chồng son cũng đến làm bà tám, “Cãi nhau.”

Cổ Húc Nghiêu cũng không hỏi lý do, dù sao vì sao cãi nhau không quan trọng, quan trọng là…., anh nhận ra Khưu Sinh và Tiểu Lộc dường như đều có ý với nhau, “Khưu Sinh không phải là người không biết lý lẽ. Lúc anh Tương nghe cậu ấy tham gia cuộc thi, nhất quyết đòi tặng máy ảnh cho cậu ấy, Khưu Sinh không thích nợ ân tình nên cự tuyệt, lúc sau lại nhờ tôi mở giùm thẻ tín dụng, tôi đoán là dùng để mua máy ảnh.”

“Vì sao anh ấy không nói cho em biết?” Lúc này, Tiểu Lộc mới ý thức được mình mới chính là người cố tình gây sự. Khưu Sinh không thích nợ người, lại thích nợ cô, là vì trong lòng anh đã xem cô như người một nhà, thế mà cô lại còn đi nói những câu tổn thương anh như vậy.

“Đàn ông nào mà chẳng dĩ siện, nếu cậu ấy nói ra, đã không quét thẻ rồi, có thể mở miệng hỏi bọn chị mà.” Lê Nhược Lâm khách quan chốt lại một câu. Trên thực tế, cô thật sự không hiểu, Khưu Sinh sao lại tự biến mình thành như thế, theo như hiểu biết của cô về anh, anh hẳn không phải là người thiếu tiền.

“Vậy……vậy anh ấy cũng không nên cứ thế mà đi chứ.” Nói tới nói lui, Tiểu Lộc vẫn cứ khó mà chấp nhận chuyện anh đi mà không lời từ biệt.

“Anh Tương nói, lần này Khưu Sinh vội đi vì muốn chụp quảng cáo công ích, cuối tuần sau sẽ về.”

“Nhưng mà vì sao anh ấy phải tắt máy chứ?”

“Có thể là vì cái này.” Lê Nhược Lâm thảy quyển tạp chí đến trước mặt Tiểu Lộc.

“Đây là cái gì?” Tiểu Lộc mù mờ nhìn qua, chỉ là trang dành riêng cho chòm sao sư tử thôi mà, cũng bình thường thôi, tháng tám mà, gần đây cũng có nhiều tạp chí cũng đều nói về sao sư tử đó thôi.

“Không phải sắp sinh nhật cô sao?”

“Đúng rồi, cuối tuần này. Ý, sao hai người biết?” Cô nhớ là mình chưa từng nói qua với ai nha.

“T công ty ai ai cũng biết, là do Trầm Thần Xuyên tặng đó.” Nói xong, Lê Nhược Lâm chỉ vào tên người biên soạn dưới chuyên mục, nói: “Người ta tự mình chấp bút, cố ý làm người đầu tiên nói câu sinh nhật vui vẻ với cô. Hôm nay Nguyễn Linh tức đến méo mặt. Tôi nghĩ, hẳn là Khưu Sinh cũng biết.”

Lấy hiểu biết của Lê Nhược Lâm đối với Khưu Sinh mà nói, đó là một người luôn chú ý chuyện biết người biết ta. Tình địch làm tạp chí, cho dù vội mấy cậu ta cũng phải xem qua một chút. Ngay lúc này Thẩm Thần Xuyên lại làm chuyện như vậy, không thể nghi ngờ rằng đã làm cho Khưu Sinh càng thêm hiểu lầm.

Nghe thế, Tiểu Lộc cau mày, chồm người xem kỹ lại. Quả nhiên đúng như lời Lê Nhược Lâm nói, thoạt nhìn qua, nó đơn giản là một đoạn giới thiệu về chòm sao sư tử, chỉ là người viết có thêm vài câu hơi chủ quan, chọn một vị trí nhỏ bên cạnh hình chòm sao, thản nhiên buông một câu: “Đầu tiên xin chúc cô gái chòm sao sư tử sinh nhật vui vẻ, nhất là cô gái từng rất thân quen nhưng giờ lại xa lạ, bạn học Tiểu Lộc.”

“Ha ha, có thể chỉ là vì hiệu quả của tạp chí thôi mà, nói vậy để tăng thêm phần chân thật thôi.” Tiểu Lộc cười gượng, rồi nhìn lại lần nữa, khi mắt chạm đến dòng chữ ‘bạn học Tiểu Lộc’ tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Trước kia, khi Thẩm Thần Xuyên họp hội nghị thường gọi cô là ‘bạn học Tiểu Lộc’, vì thế, qua một cuộc chuyển biến, lại nhìn thấy kiểu xưng hô này, một ít hồi ức bỗng nhiên bị thức tỉnh.

“Có phải vì hiểu quả tạp chí hay không thì tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm chính là nhân viên của tôi. Cả cô và Nguyễn Linh đều là người trong bộ phận ý tưởng, tôi hi vọng những chuyện này không làm ảnh hưởng đến công tác của hai người các cô. Giờ cô đã là tổ trưởng, đừng gây họa cho tổ viên của cô.”

“Gây họa cho tổ viên của em?” Tiểu Lộc rất nhạy bén, nghi ngờ chau mày tập trung nghĩ về vấn đề trọng tâm. Cô nghĩ mãi cũng không rõ, quá lắm chỉ là một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’, thì liên quan gì đến tổ viên của cô.

“Hồi chiều này, trong phòng pha tà, Nguyễn Linh mắng Dung Hiểu Dương, nói cô ấy ngốc, nếu không phải Tiểu Bát tìm tôi tới, hẳn là còn mắng lâu nữa. Tôi và Cổ Húc Nghiêu đều cảm thấy cô ấy là đang giận cho đánh mèo. So với cô ấy, cô đã có thâm niên trong công ty, chức vị lại tương đương, cô ấy không cách gì khó dễ cô, nên chỉ có thể xả giận với Tiểu Dương.” Loại tranh đấu kiểu này trong văn phòng, Lê Nhược Lâm đã thấy nhiều. Con người luôn bất công như thế, so sánh giữa Tiểu Lộc và Nguyễn Linh, cô sẽ thiên vị với Tiểu Lộc hơn, dù sao cô gái này cũng theo cô hơn hai năm, thế nên mới nhắc nhở vài câu.

“Tiểu Dương để cho cô ấy mắng?” Thật không có đạo lý mà, tuy Tiểu Dương thường bị mọi người xem thường trong các cuộc họp, nhưng cô ấy luôn căm phẫn với thái độ của Nguyễn Linh, sao có thể nhẫn nhịn được vậy.

Lê Nhược Lâm gật đầu, lơ đãng nói: “Quan tâm tổ viên của cô nhiều chút đi.” Dù sao ngồi ở cái ghế giám đốc bộ phận ý tưởng, cô không thể để tư tâm quá nặng, nhắc nhở một chút là được rồi.

“Vâng.” Tiểu Lộc chăm chăm nhìn Lê Nhược Lâm thật lâu, cảm nhận được trong câu nói của cô ấy có ẩn ý, nhưng lại không tiện nói rõ.

“Nhược Lâm nói, dự án kia của Nguyễn Linh, là do Khưu Sinh chủ động yêu cầu nhận làm. Tuy cậu ấy nói là do thiếu tiền, muốn kiếm thêm tiền thưởng. Có điều tôi vẫn thấy lấy chuyện quan hệ giữa cô và Nguyễn Linh mà nói, Khưu Sinh phải vì sự khó xử của cô mà cố sức tránh đi cô ấy chứ. Không lý do gì mà vì tiền rồi không quan tâm đến cảm nhận của cô.” So với Lê Nhược Lâm, Cổ Húc Nghiêu không vướng nhiều điều kỵ gì nên nói rõ ràng hơn.

May mắn thay, tuy chỉ số EQ của Tiểu Lộc tương đối thấp, nhưng nếu đụng đến công việc, cô lại rất nhạy bén, “Ý của anh là nói, dự án kia của Nguyễn Linh là không …. đơn giản?” Cho nên, Khưu Sinh mới chủ động đón nhận, là vì có thể ở gần mà quan sát cô ấy?

“Đây cũng chỉ là hoài nghi của bọn này, cô không cần lo lắng. Khưu Sinh có thể chỉ là muốn phòng ngừa hậu hoạn mà thôi. Huông chi công ty bên kia đã có tôi quan sát, cô cũng đã làm tốt trách nhiệm rồi, cố gắng đừng có thêm xung đột gì với Nguyễn Linh.”

“Ồ, được.” Tiểu Lộc ngoan ngoãn, cười gật đầu, cảm nhận được Lê Nhược Lâm tuy rằng có hung dữ thật nhưng là thật lòng muốn che chở cho cô; đồng thời cô cũng cảm nhận được trong công ty đã có sóng ngầm mãnh liệt. Có một số việc, Khưu Sinh không muốn nói rõ với cô, thì ra là vì không muốn cô phải lo lắng.

“Con muốn đi học?”

Bất chấp chổ đang đứng là trong bệnh viên, dì Paris vẫn cứ rống thật to, không tin tưởng mà nhìn Tiểu Lộc, cứ ngỡ mình vừa nghe lầm.

Có điều, rất nhanh sau đó, Tiểu Lộc lại lần nữa gật đầu thật mạnh, tiêu diệt ảo tưởng của bà, “Ừm, con vẫn cứ muốn đi học thêm gì đó, sau này còn có thêm con đường. Tuổi con cũng còn trẻ, không phải ba thường nói con gái học nhiều vẫn tốt hơn đó thôi.”

“Ba con muốn con học là học cách làm thế nào để giữ được bàn tay đàn ông, làm thế nào mà lộng lẫy xoay người một cái thì từ Ma tước biến thành Phượng hoàng, cách dùng ánh mắt hồn nhiên để che dấu đi bản chất yêu ma! Quên đi, quên đi, cái này không quan trọng, dù sao cả đời này con cũng không học được đâu.” Nhận thấy càng nói thì cơ mặt của Tiểu Lộc càng co rút, dì Paris liền biết thời thế mà ngừng lại, “Vậy con cũng có thể học trang điểm mà, học hướng dẫn làm gì chứ?”

“Hướng dẫn cũng không tệ mà, có thể làm hướng dẫn phối hợp, hoặc hướng dẫn du lịch, vừa lúc tiếp tân công ty con cũng muốn đi học, con cũng muốn học cho vui cùng mọi người thôi……..”

“Hướng cái hồn nhà cô, cô là phải đi kiếm cái hay mà học mới đúng! Con gái nhà tử tế tri thức không chịu làm, cái đầu cô chứ ở đó mà hướng với chả du, cái thây cô mà bị mẹ cô đánh cho một cái cũng tan nát, còn đòi làm hướng dẫn viên du lịch, tự chuốc khổ.”

Dì quá kích động khiến Tiểu Lộc đành phải cúi đầu lắng nghe tiếng chửi rủa của dì, uất ức lầm bầm, “Dì có thể nào giữ cho con một chút…..”

“Ai rảnh duy trì cho cô, nếu cô kết hôn thì tôi giữ liền.” Nói xong một câu thật là ý vị sâu xa, dì mới xoay người, “Tiểu Lộc à, ba mẹ con lo tiền cho con ăn học là để làm gì chứ? Là để con tìm được một công việc tốt, giao tiếp được với nhiều đàn ông tốt, sau đó gã phứt đi, con cũng đừng có đa tâm, chẳng ai trong mong con làm nữ cường nhân đâu. Cái người lần trước đến mượn xì dầu, thật chỉ là hàng xóm thôi sao?”

“………Phải.”

“Được rồi, cuối tuần theo dì đi coi mắt.” Dì ra sức chụp ghế dựa, giải quyết dứt khoát, không chừa đường cho ai phản bác.

“Á?!” Đừng quậy mà, Khưu Sinh mà biết sẽ bóp chết cô luôn đó nha.

“Coi mắt rất tốt, tiếp xúc nhiều với đàn ông mới tốt chứ. Tiểu Lộc, đi coi mắt, đi coi mắt đi.” Mới vừa làm điện tâm đồ xong, cụ bà thần bí ngồi bật dậy, giựt phăng dây ra.

“Đừng, không cần, không nên, không mà……” Tiểu Lộc bị dì đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó lập tức nói lảng sang chuyện khác, “Dì kiểm tra xong rồi, chúng ta đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi.”

“Phải đó, phải đó, con nghe dì nói nè, cậu trai đó dì đã thấy qua rồi, là cháu của bạn trai dì, tuấn tú lịch sự lại nhã nhặn. Nếu tụi con mà thành, bọn dì lại thân càng thêm thân, hòa thuận vui vẻ. Có dì làm chủ, sau khi kết hôn con sẽ không bị người ta bắt nạt. Dì đã đưa ảnh cho ba mẹ con xem rồi, hai người họ đều rất hài lòng, có có muốn xem không, xem xong rồi hãy quyết định, dì có mang theo nè……”

Tiểu Lộc lộ ra vẻ mặt cầu xin, nhìn dì mình hưng phấn thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục dấu giếm hẳn sẽ lãnh được hậu quả cự kỳ bi thảm, không bằng….. Thẳng thắng đi! Nghĩ thế, cô hít sâu một hơi, ‘bang’ một cái, lớn tiếng cắt ngang câu nói của dì: “Con đã có người đàn ông của mình! Con, chúng conthề nguyền sống chết có nhau!”

“……….” Dì im lặng, ngay lập tức khó tiếp nhận được sự chuyển biến đột ngột của loại hí kịch này, đành trừng mắt nhìn Tiểu Lộc.

Nhưng hay ở chổ là cụ bà lại phản ứng rất nhanh, vỗ mạnh vai Tiểu Lộc, nói thâm sâu, “Ai, vô ích, thề nguyền sống chết thì tính làm gì, đàn ông mà, hôm nay có thể lấy câu đó gạt con, ngày mai cũng có thể lấy câu đó gạt người khác. Con đó, quá lắm cũng chỉ là đối tượng để hắn tập luyện mà thôi, vô ích rồi.”

Dường như cảm thấy hiện trường còn chưa đủ hỗn loạn, Tiểu Lộc còn chưa đủ kiên cường, ông trời lại cái ra thêm một ‘thiên sứ ca ca’ đến cho thêm rối.

“Trời đất làm chứng, con lấy áo trắng bác sĩ trên người ra thề, con đối với Tiểu Lộc là chân thành, tuyệt đối không gian dối, bọn con đã thật sự cùng nhau thề nguyền sống chết có nhau.”

Nghe xong, Tiểu Lộc đơ người, tái mặt, quay đầu, nhìn vẻ mặt thích chí của Tô Phi đằng sau, “Anh đừng có quậy.”

“Mắc cỡ à? Không sao, sớm muộn cũng là người nhà, anh cũng không sợ mất mặt mà.” Tô Phi ngoác miệng cười, nháy mắt với dì, “Dì, dì nói xem con với Tiểu Lộc có phải rất xứng không? Đúng là trời sinh một đôi phải không?”

“…………Cậu?” Dì Paris khó nhọc kéo lại giọng nói của mình, xứng sao, trời sinh một đôi sao, bác sĩ anh tuấn so với Tiểu Lộc nhà mình thì quá hời rồi nha.

“Cậu ta là băng vệ sinh, theo đuổi Tiểu Lộc, đoán chừng là đã đeo đuổi được rồi. Đám trẻ bây giờ làm gì cũng vội vàng, mới đó đã hẹn sống chết có nhau rồi.” Cụ bà thần bí ân cần giải thích.

“Tôi đương nhiên biết cậu ta là băng vệ sinh, hắn còn mời tôi ăn cơm, chỉ là Tiểu Lộc nhà tôi lại bảo cậu ta chỉ là bạn bè.”

“Chính phải, chính phải, con với anh ấy chỉ là bạn, người con hẹn sống chết không phải anh ấy, quỷ biết anh ấy hẹn sống hẹn chết với cô nào ….”

Câu phản bác cực nhanh của Tiểu Lộc lại bị tiếng cười hàm ý của Tô Phi phủ lại, “Cô ấy đang nói dỗi, vì hôm qua con bận việc quá, quên gọi điện cho cô ấy.”

“A, a, a, tôi hiểu rồi, tình yêu cuồng nhiệt chính là như vậy. Tiểu Lộc nhà tôi là thanh niên tốt, cậu phải biết nắm chắt, đám người tranh có được nó rất nhiều, dì thấy cậu có tình, thôi thì nhanh chân đến nhà mà đặt hàng, đừng để người khác tranh trước. Thừa lúc tình yêu còn nồng nhiệt thì dẫn nhau đi kết hôn luôn, Tiểu Lộc nó luôn thiếu cảm giác an toàn, để tránh chuyện tình cảm mãnh liệt nguội xuống, nó lại không dám kết hôn.” Dì cười tủm tỉm, quét mắt sang Tiểu Lộc, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp thì liền đổi khác, Tiểu Lộc nhà cô quả là không tệ, chỉ trêu trai đẹp, không đẹp không cần, “Cụ bà, kiểm tra toàn thân xong chưa, xong rồi thì tôi mời bà ăn cơm, đừng quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương.”

“Xong rồi, xong rồi, bác sĩ đẹp trai nói tôi rất khỏe, còn có thể leo núi Everest, chúng ta mau đi đi.” Cụ bà thần bí rất thức thời, nhưng vừa lúc cũng xoay người kéo dì đi thì đã tắt liền nụ cười, híp mắt trừng dì, “Bà mới là già, ai cho bà gọi tôi là cụ bà hả, mọi người ai nấy đều nói làn da tôi trắng như da dê, còn non mềm hơn của bà kìa.”

“Ôi, bà chưa từng xem qua phim ‘Tây Môn Vô Hận’ trên truyền hình sao? Không ai nói bà giống Tây Môn Vô Hận sao?” Dì cười mỉa, nheo mắt nhìn cụ bà.

“Tây Môn Vô Hận là cái gì?”

“Không cần quan tâm cô ta là cái gì, dù sao cũng giống bà.”

“A? Vậy người đó nhất định rất ung dung đẹp đẽ cao quý rồi.”

“……….”

Tiếng huyên náo của ‘tổ họp mấy thiếm’ đi xa, Tiểu Lộc nghiến răng, dữ dằn trừng Tô Phi, “Anh có ý gì?”

“Giúp em đó.” Tô Phi nhún vai, dáng vẻ như không có gì.

“Cái này gọi là giúp tôi?” Bởi do quá mức kinh ngạc, khiến Tiểu Lộc nhấc cao giọng như thể đang hát kịch, “Anh rõ ràng là đang hại tôi, giờ anh muốn tôi giải thích thế nào đây, nhất định là dì sẽ lôi anh về gặp ba mẹ tôi, rồi Khưu Sinh mà biết thì chắc chắn sẽ lôi tôi ra mà phân thây rồi.”

“Anh đói, đi ăn trưa với anh đi.”

“Ai rảnh đi ăn với anh, tự vào toilet mà ăn.” Tiểu Lộc thở phì phì hất tay Tô Phi ra.

Mới vừa định đi, sau lưng lại vang lên giọng điệu không nhanh không chậm của Tô Phi, “Dù sao em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ, cho dù không muốn nghe thì cũng phải để anh bày cho em cách thu dọn tàn cuộc chứ. Hay là, thật ra em thật sự hy vọng anh về nhà gặp ba mẹ em, sẵn tiện đặt hàng luôn?”

Vì thế, Tiểu Lộc đành quành lại, hùng hùng hổ hổ chạy về hướng nhà ăn.

“Em đi đâu?”

“Đi ăn.”

“Bình thường, mỗi lúc có vấn đề cần suy nghĩ, anh thích có phụ nữ đi cạnh mình, nếu nhìn thấy phụ nữ đi trước anh, thì anh chẳng nghĩ được gì cả……….”

“Anh đúng là cái quân đáng ghét.” Tiểu Lộc ngoan ngoãn đi đến cạnh Tô Phi, miệng vẫn không cam lòng mắng, “Vì sao anh lúc nào cũng rãnh vậy hả? Mỗi lần tôi đang rối rắm thì anh liền xuất hiện rồi thêm mắm dặm muối, lại còn luôn có năng lực làm phức tạp thêm mọi chuyện. Bây giờ bác sĩ đều không có việc gì làm sao? Tôi đã bảo là Tây y không tốt, chỉ có Trung y là tốt mà. Nhìn anh thì biết, Trung y người ta ngày nào cũng bận bù đầu.”

“Em thấy Trung y tốt sao?”

“……..” Giờ là lúc nào chứ, cô hoàn toàn không hề có ý muốn thảo luận mấy vấn đề học thuật này với anh ta đâu nha.

“Ừm, vậy anh đi học Trung y.”

“Ê, anh có thể nghiêm túc được không hả?”

“Còn có ích gì sao? Em cũng chỉ có hai mắt mà thôi, lại chỉ biết tập trung trên người một người đàn ông, còn rảnh để nhìn người khác sao? Trước kia anh có từng nói với em anh ghét em điểm nào nhất không?” Tố Phi lộ ra sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Tiểu Lộc mơ màng lắc đầu, nhất thời cảm thấy Tô Phi khang khác ngày thường, nhưng lại có chút quen thược, anh ta như thế….. mới giống với trước kia. Tô Phi này quá sáng sủa, thật thật giả giả, thật làm cho người ta không đoán nổi.

“Cái tính cố chấp của em thật khiến người ta chán ghét.”

“Cố chấp?” Nói cô cố chấp sao? Tiểu Lộc luôn nghĩ mình là là đứa không có chủ kiến, cứ nhỏ to bên tai liền xìu người, sao lại cố chấp chứ?

“Không có gì.” Tô Phi mím môi, lại cười thật tươi, “Nói chuyện chính đi. Không phải anh muốn gây rối, mà anh cảm thấy nếu em muốn nói chuyện Khưu Sinh cho nhà biết, thì nên bàn qua trước với anh ta, em có chắc anh ấy thật sư hy vọng em làm vậy không? H người kết hôn, thì là một gia đình, có nhiều chuyện cần phải bàn bạc chung. Nếu anh ta không xác nhận suy nghĩ của em trước, thay em quyết định mọi việc, em có cảm thấy mình không được tôn trọng không?”

Tiểu Lộc câm miệng, chau mày, suy nghĩ. Không được tôn trọng……..từ ngữ thâm sâu, tam thời Tiểu Lộc không nghĩ đến, chỉ là……nhiều chuyện Khưu Sinh làm, đích xác là làm Tiểu Lộc cảm thấy bản thân mình không giống vợ anh. Ngủ cạnh người đàn ông đó, cô cũng cảm thấy được sự xa lạ, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.