Mọi người nghe Nhị Học Sinh kể ra điểm đáng sợ của sự việc, ai nấy đều hốt hoảng rùng mình. Xem ra, trên thực tế thứ bị tấm bia đá nhốt chính là cái hắc động không đáy này, thời gian mà đội khảo cổ cảm nhận được chỉ là một trong những quá trình nó chết đi sống lại vô số lần khi nhìn thấy tấm bia đá.
Hải ngọng cuống quýt giục: “Cảm giác đợi chết khó chịu lắm, phải nghĩ cách gì tìm đường thoát ra khỏi đây trước đã!”
Tư Mã Khôi níu Hải ngọng lại, bảo: “Đừng vội đi, chưa rõ mọi chuyện, biết trốn đi đằng nào?”. Nói xong, anh quay sang Nhị Học Sinh, lòng thầm nghĩ: thời gian tồn tại của thứ bị nhốt trong lòng đất còn có lịch sử lâu đời hơn cả lịch sử của tộc người Bái Xà cổ đại, trong khi giờ đây người Bái Xà đã diệt vong hàng ngàn năm, mà nó vẫn còn sống, chỉ có điều nó bị tấm bia đá nhốt lại mà thôi, bởi vậy nó mới lún trong vòng tuần hoàn thời gian mà chết đi sống lại vô hạn, không thể thoát ra nổi; nhưng dẫu thứ đó có thật sự tồn tại chăng nữa, thì làm sao nó có thể hiểu được bí mật trên bia đá là gì?
Nhi Học Sinh bảo: “Dẫu sao bây giờ cả hội cũng đã bước vào ngõ cụt, chi bằng tôi cứ nói hết tất cả những gì mình biết cho mọi người nghe, có điều còn cơ hội nói nốt hay không tôi cũng không dám chắc. Nấm mồ xanh và thứ trong động thực ra là một thể, Nấm mồ xanh là tên của nó ở ngoài động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tong-chi-quoc/1655527/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.