Hồi thứ ba: Quốc vương chăm pa
Mọi người chỉ cảm thấy người lạnh buốt kinh hãi, da thịt như co rút, dưới chân như đổ nhựa đường, chẳng thể nào nhúc nhích nổi, mắt họ chằm chằm nhìn Nấm mồ xanh, hoặc có thể nói: nhìn vua Chăm Pa đã chết từ hàng ngàn năm trước, hắn lẻn vào cửa đá phía sau họ, rồi từ đó mất hút trong bóng tối.
Hải ngọng ra sức dụi mắt: "Chẳng lẽ, mẹ nó chứ, tớ bị hoa mắt à, các cậu có nhìn thấy gì không? Khi nãy là người cổ đại kia nhảy ra từ bức bích họa..."
Tư Mã Khôi cũng kinh hãi không thốt nên lời: "Sao Nấm mồ xanh lại trông giống y như bức vẽ vua Anagaya thế?" Con người dưới vòm trời này, đừng thấy người nào cũng hai cánh tay, hai cẳng chân, mà cho rằng họ đều giống như nhau tuốt tuột, vì họ còn có sự khác biệt của khuôn mặt, bởi mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, mà cội nguồn huyết mạch thì đâu chỉ có ngàn dây vạn sợi, nên làm gì có chuyện giống nhau hoàn toàn? Cho dù tướng mạo xem ra có vẻ giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn có thể phát hiện ra vài điểm khác nhau, huống hồ giữa hai thời đại, hai con người chẳng hề can hệ gì, dung mạo lại vô cùng đặc biệt, làm sao có thể giống một cách vô lý đến vậy?
Ngọn lửa do lựu đạn phốt pho sản sinh dần dần suy yếu, bóng đêm không ngừng lấn át những tia sáng còn sót lại trong đường hầm. Tư Mã Khôi thấy ngọn đèn tiết kiệm điện cùng lắm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tong-chi-quoc/1655376/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.