Chương trước
Chương sau
Sau một tiếng bà nội của Hứa Diễn, không chỉ có Diệp phu nhân thôi đâu, ngay cả Hứa Thư Yểu cũng sợ ngây người. Hứa Thư Yểu quay đầu đi, cũng không dám đi nhìn sắc mặt của Diệp phu nhân.

Đứa nhỏ này, cái vụ gì vậy trời?

Diệp phu nhân phải qua hồi lâu mới hoãn lại, rồi mới phản ứng lại đây, bà sờ sờ mặt mình: "Bác trông, già đến vậy sao?"

Hứa Diễn hoàn hồn, ý thức được mình nói sai rồi, anh chàng vội vàng chữa cháy: "Không có không có, cái này không phải là bởi, ngài là bà nội Diệp Minh sao? Diệp Minh và con là hảo huynh đệ, cho nên con mới có thể gọi như vậy." Anh chàng lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép.

Diệp phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không phải mình trông già là được rồi.

Bà ấy oán trách nói: "Thì ra con là bạn của Diệp Minh nhà bác à, con đứa nhỏ này, thiệt là không biết ăn nói." May mắn Diệp phu nhân không giận, lại nhiệt tình mà dắt tay Hứa Thư Yểu: "Đi nào, Hứa tiểu thư, bác giúp con tham khảo một chút, chọn quần áo."

Hứa Diễn yên lặng đi theo sau lưng mẹ mình và Diệp phu nhân, thoáng thở phào một hơi. Hồi nãy mém nữa là lòi.

Tuy rằng Diệp Kỳ Sâm là một tên tra nam, nhưng mà mẹ của ông ta, cũng chính là bà nội của mình, thoạt nhìn, cũng không có giống cái kiểu mẹ chồng hào môn ác độc mà trong phim diễn như trong tưởng tượng vậy. Hứa Diễn nghĩ, hồi trước lúc mà anh chàng còn chưa biết cha ruột mình là ai ấy, khi nhìn thấy bà nội, đã cảm thấy bà khá là tốt rồi.

Lầu 3 khu thương mại đều là cửa hàng trang phục nữ, nếu mà không có người tới cùng tham khảo với cô, Hứa Thư Yểu thật đúng là có thể chọn hoa cả mắt.

Diệp phu nhân lập tức mang theo Hứa Thư Yểu đi vào một cửa hàng, người phục vụ mắt sắc đã lập tức bước lên đón chào, mặt mang tươi cười: "Phu nhân, ngài đã tới rồi." Sau đó người phục vụ tay mắt lanh lẹ mà treo lên một tấm bảng tạm dừng buôn bán ngoài cửa cửa hàng.

Diệp phu nhân nhẹ nhàng giơ tay lên, tỏ vẻ mình tạm thời không cần phục vụ. Cửa hàng trưởng vội vàng đi tới, đi theo ngay bên người Diệp phu nhân, tùy thời đợi lệnh.

"Cái này, còn có đôi giày này, tìm cái thích hợp kích cỡ cho cô ấy, dẫn cô ấy đi thử xem."

"Dạ được ạ." Cửa hàng trưởng vội vàng lĩnh lệnh, nhiệt tình tiếp đón Hứa Thư Yểu: "Tiểu thư, mời đi bên này."

Hứa Thư Yểu mím môi, đi theo cửa hàng trưởng vào phòng thử đồ.

Diệp phu nhân tiếp tục đi, lại có người phục vụ mới đuổi kịp, rất mau lại chọn lựa vài món quần nữa nữa, đều đưa qua hết cho Hứa Thư Yểu.

Chờ khi đạo qua một vòng trong tiệm rồi, người phục vụ chuyển một cái ghế dựa tới cho Diệp phu nhân ngồi xuống, còn bưng trà lên cho bà.

Hứa Diễn ngồi trên một cái ghế bên khác, Diệp phu nhân vừa uống trà vừa nói: "Quần áo cho mấy đứa con trai bọn con, thật ra là càng dễ chọn hơn chút đó, giống như con vậy, mặc hồng phấn cũng có người thích."

Hứa Diễn cười hì hì: "Thật ra thì vừa nãy, con đã mua rất nhiều quần áo rồi."

Diệp phu nhân nhìn thoáng qua túi quần áo trong tay Hứa Diễn, đuôi mày hơi hơi nhướng lên: "Lấy ra đây để bác xem đi."

"Hiện tại?"

"Đương nhiên rồi, vừa nãy không phải con còn hỏi bác quần áo của con phải chọn thế nào sao?"

Hứa Diễn gãi gãi đầu: "Ở trong tiệm của người khác, không tốt lắm nhỉ?"

"Sẽ sao?" Diệp phu nhân nghiêng đầu nhìn về phía người phục vụ.

Người phục vụ ở một bên mỉm cười nói: "Không sao ạ."

Hứa Diễn đành phải lấy từng bộ quần áo vào trong phòng thay đồ thay vào cho Diệp phu nhân xem. Diệp phu nhân xem xong thì gật đầu: "Quần áo con mới mua thật lại được chọn có trình độ hơn bộ quần áo trên người con, đều khá tốt."

"Hì hì, đây là mẹ con chọn."

Diệp phu nhân thấy kỳ quái: "Vậy mẹ con đâu rồi?"

Hứa Diễn: "...... Ặc, mẹ con về nhà trước rồi."

Diệp phu nhân nói: "Thật là một đứa bé hiểu chuyện, con trai bác ở cái tuổi giống con bây giờ đó, nó cũng không thích để bác chọn quần áo cho nó nữa rồi."

Đang lúc nói chuyện, Hứa Thư Yểu đã đi ra.

Cô nhẹ nhàng xách theo làn váy, áo vải màu trắng phối hợp với váy dài ca rô, trên chân là đôi bốt ngắn màu đen, bên hông được thắt chiếc đai lưng bằng da đã phô bày vòng eo mảnh khảnh của cô ra rất tốt. Cả bộ quần áo đã làm cô trông có vẻ tri thức, lại mang theo chút cảm giác văn nghệ.

Hứa Diễn liên tục gật đầu: "Đẹp!"

Cửa hàng trưởng tán dương: "Phu nhân, vị tiểu thư này thật sự có khí chất, quần áo ngài chọn cực kỳ thích hợp với cô ấy."

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng khẩy sợi tóc bên tai một chút: "Bác, con rất thích bộ quần áo này."

Diệp phu nhân vừa lòng cười, biết ngay là ánh mắt của mình sẽ không sai mà, bà ấy cười nói: "Lại đi thử bộ tiếp theo đi."

"Này......" Đang lúc Hứa Thư Yểu chần chờ suy nghĩ muốn cự tuyệt, cửa hàng trưởng đã bước qua, mời Hứa Thư Yểu vào phòng thử đồ.

Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trong phòng thử đồ gửi tin nhắn cho Hứa Diễn.

Hứa Thư Yểu: Con trai, giang hồ cứu cấp, con nghĩ cách dẫn Diệp phu nhân đi ra ngoài đi.

Hứa Diễn: Làm sao vậy?

Hứa Thư Yểu: Quần áo ở đây quá đắt rồi, mẹ không mang đủ tiền. QAQ

Hứa Diễn:......

Quần áo đẹp thì đúng đẹp, Hứa Thư Yểu cũng rất thích, chỉ là vừa nhìn thấy giá treo trên mác, giá của một món thôi đã cân đủ 3 món mua cho Hứa Diễn rồi. Một bộ quần áo như này mà mua về chắc phải mất hai ba ngàn tệ.

Tuy rằng cô cũng mua nổi, nhưng thật sự là không cần thiết.

Nếu không phải biết Diệp phu nhân đang ở bên ngoài là mẹ của Diệp Kỳ Sâm, cô đều phải hoài nghi Diệp phu nhân là support của cửa hàng.

Hứa Diễn quay đầu nhìn về phía Diệp phu nhân đang chậm rì rì uống trà, gãi gãi đầu nghĩ: Anh chàng phải làm sao mới có thể mang đi bà nội nhỉ? Khiêng bà ấy lên chạy đi? Hình như chả thế nào thực tế!

Hứa Thư Yểu mặc bộ quần áo thứ hai bước ra, là một chiếc váy liền áo màu trắng chất liệu tơ tằm, bên ngoài phối với một chiếc áo gió kiểu dài màu đen. Làn váy chỉ tới chỗ đùi, khoảnh khắc màu cô bước ra ấy, cặp chân dài thon dài lại trắng nõn kia cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hứa Diễn: "Hảo chân!"

Bộ này mặc vào cảm giác hoàn toàn khác với bộ hồi nãy, nếu bộ nãy là style em gái hàng xóm văn nghệ, vậy thì một bộ hiện tại này là vừa gợi cảm lại mê người.

Hứa Thư Yểu nhân lúc Diệp phu nhân chưa mở miệng vội vàng nói: "Bác à, quần áo dư lại có lẽ con không có thời gian thử, vừa nãy ba con có gọi điện thoại tới đây, nói ông ấy mới vừa về, tụi con phải đi về rồi."

Diệp phu nhân nghe Hứa Thư Yểu nói như thế, lập tức có chút mất mát, bà còn đang muốn tiếp tục nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt này thử hết tất cả quần áo bà chọn một lần đó.

"Nếu đã vậy, về sau có duyên, bác lại dẫn con tới đây nhé. Cửa hàng trưởng, đóng gói lại 2 bộ mà cô bé mới thử đi, quẹt thẻ của tôi."

Cửa hàng trưởng mặt nở nụ cười: "Dạ được ạ."

Hứa Thư Yểu giữ chặt lấy tay của cửa hàng trưởng: "Đừng, đây là quần áo của tôi." Nói rồi, cô lấy thẻ ngân hàng của mình ra nhét vào trong tay cửa hàng trưởng: "Quẹt thẻ của tôi."

Đôi mày liễu của Diệp phu nhân khẽ nhúc nhích, bà ấy đứng dậy, cười nói: "Vừa rồi hai đứa đã giúp bác đoạt lại túi xách, quần áo này coi như là tạ lễ bác đưa cho hai đứa, nhận lấy đi."

"Bác à, nếu bác nói như vậy, hai bộ quần áo này, một món con cũng sẽ không nhận." Hứa Thư Yểu kiên trì tự mình trả tiền: "Giúp bác bắt lại ăn trộm, vốn chính là nên vậy, không tồn tại cái cách nói thu tạ lễ này."

Diệp phu chợt khựng, trong ánh mắt nhìn về phía Hứa Thư Yểu nhiều vài phần khen ngợi, bà bật cười: "Được rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bác tặng quà cho người khác, lại bị cự tuyệt đó."

Cửa hàng trưởng cười nhận lấy thẻ ngân hàng mà Hứa Thư Yểu đưa tới: "Tiểu thư, ngài hãy trực tiếp mặc quần áo này đi ạ, bọn tôi sẽ đóng gói kỹ quần áo của cô."

Hứa Thư Yểu gật gật đầu: "Được."

Cửa hàng trưởng dẫn theo người phục vụ đi tính tiền, Diệp phu nhân bước tới, duỗi tay nhẹ nhàng sửa sang quần áo trên người Hứa Thư Yểu giúp cô một chút, ôn nhu nói: "Nghe nói con là bạn học cao trung của Diệp Minh nhà bác, chờ khi Diệp Minh từ nước ngoài trở về, hoan nghênh con tới nhà làm khách, bác mời con ăn điểm tâm tự tay bác làm."

Hứa Thư Yểu cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ." Về phần rốt cuộc có thể đi hay không, tất nhiên cũng là để sau đi.

Tính tiền xong rồi, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn cùng nhau từ biệt Diệp phu nhân. Ra khỏi cửa hàng rồi, Hứa Thư Yểu chậm rãi thở dài một tiếng: "Mẹ vốn đang nghĩ hôm nay tới đây mua luôn cái di động mới, giờ xem ra là không mua được rồi." Hai bộ quần áo này của mình thôi cũng đã vượt quá dự toán cho di động.

"Không ấy thì trả lại 2 kiện quần áo của con?" Hứa Diễn đề nghị: "Dù sao thì con cũng không mặc được nhiều đến vậy."

"Làm chi? Chê quần áo mẹ mua cho con xấu hả?" Hứa Thư Yểu tức giận nói: "Mua cũng mua rồi, còn có đạo lý trả hàng à? Di động để qua một đoạn thời gian nữa lại mua cũng được, dù sao mẹ cũng không hay xài."

——

Lần này Diệp Kỳ Sâm xuất ngoại chủ yếu chính là vì dự án lập trình anh làm trước đó xảy ra chút vấn đề, đồng bọn hợp tác kiêm học muội Trần Nhĩ Nhã không có cách nào mới có thể tự mình sang Trung Quốc, muốn Diệp Kỳ Sâm qua lại bên này xem thử, giải quyết vấn đề.

Bởi vì Hứa Thư Yểu không tỏ rõ thái độ, còn có Hứa Diễn vẫn luôn không hề tiêu giảm địch ý, cả hai yếu tố cũng xác thật là làm Diệp Kỳ Sâm cảm thấy mỏi mệt, nên vừa lúc thừa dịp này, nghĩ đi thay đổi tâm tình trước chút đã.

Cuộc điện thoại nhận được từ Hứa Thư Yểu trước lúc sắp sửa lên máy bay ấy, tiếng chú út kia của cô, làm anh lạnh lòng.

"Em có lời muốn nói với anh."

Anh không biết cô muốn nói với mình cái gì, chỉ cảm thấy những lời cô muốn nói ấy, có lẽ cũng sẽ không làm anh vui vẻ, vậy chi bằng không nghe.

Vậy nên anh vội vội vàng vàng cúp điện thoại, xoay người bước lên máy bay.

Chờ khi xuống máy bay rồi, thời gian ấy ở trong nước đã là tối khuya rồi, nên Diệp Kỳ Sâm do dự mãi thôi, từ bỏ ý tưởng gọi điện thoại cho cô, mà xoay người đến phòng làm việc, bắt đầu bận rộn.

Lúc Trần Nhĩ Nhã thấy được Diệp Kỳ Sâm ở phòng làm việc, cả trái tim đều đong đầy vui vẻ, cô ấy nỗ lực khống chế được cảm xúc của mình, cười hỏi: "Sư huynh, sao anh lại tới nhanh như vậy thế? Em còn tưởng rằng anh ít nhất cũng phải chờ khi trong nước cho nghỉ quốc khánh đó."

Diệp Kỳ Sâm nhìn máy tính, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô ấy, chỉ trả lời: "Giải quyết được sớm một chút để về sớm một chút."

Trần Nhĩ Nhã: "......" Nụ cười của cô ấy cứng đờ, có chút không vui nói: "Còn phải đi về sao? Anh thật sự không tính toán quản chuyện của phòng làm việc sao? Giáo sư cũng hy vọng anh trở về đó."

"Phòng làm việc không có anh vẫn có thể vận hành như cũ." Diệp Kỳ Sâm nói: "Nếu có yêu cầu hỗ trợ, anh cũng có thể tới đây."

"Nhưng mà thế này cũng phải tốt hơn khi anh làm giảng viên đại học ở trong nước đi chứ, sư huynh." Trần Nhĩ Nhã thật sự nghĩ không thông, rõ ràng ở chỗ này sẽ có tiền đồ tốt hơn, nhưng đến phút cuối cùng, Diệp Kỳ Sâm trực tiếp từ bỏ, về nước làm một giảng viên nho nhỏ, đến tột cùng là vì sao?

Cô ấy đột nhiên nghĩ tới chuyện ngày đó, lúc đó sư huynh cố ý gọi cô lại, lại giải thích với một cô gái cho cô ấy biết thân phận của mình. Trong lời nói là sự xa cách rõ ràng. Nói không ghen ghét, là giả, nhưng mà cô ấy chỉ là sư muội của anh, ngay cả lập trường để đi ghen ghét cũng không có.

"Sư huynh, nữ sinh lần trước gọi anh là chú út kia, rốt cuộc là có quan hệ gì với anh vậy? Anh về nước là vì cô gái đó sao?" Cô ấy dùng ngữ khí như vui đùa hỏi.

Nhắc tới Hứa Thư Yểu, biểu cảm Diệp Kỳ Sâm hơi hơi chững lại, trong nháy mắt ánh mắt anh lóe lên một tia ảm đạm, sau đó, anh dùng một loại tư thái bảo vệ mà nhíu mày nói: "Đây là việc tư của anh."

Trần Nhĩ Nhã: "......" Cô ấy ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, để em đi pha cho anh ly cà phê nha, sư huynh." Thật ra thì, sớm vào ngày hôm đó, trong lòng cô ấy đã có điều dự cảm rồi, chỉ là lúc đó cô ấy còn không muốn thừa nhận thôi, mà giờ...... cô ấy cảm thấy, hình như không cần phải đi xác nhận nữ sinh kia đến tột cùng là ai nữa.

Cô ấy đã thua rồi.

Cô ấy thích anh, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, cũng đã bị phán tử hình. Về sau hẳn là càng không có cơ hội đi.

Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn giấu đi tâm tư của mình sao cho thật cẩn thận, cô ấy cho rằng một ngày nào đó anh sẽ phát hiện, sau đó bị chính mình đả động, và cuối cùng bọn họ có thể đến cùng với trong trong sự chúc phúc của bạn bè chung.

Nhưng đến cuối cùng, cô ấy phát hiện, thì ra không phải tất cả cảm tình đều sẽ bị phát hiện. Nếu không đủ chủ động, vậy thì bỏ lỡ, có lẽ chính là vĩnh viễn.

Diệp Kỳ Sâm dùng thời gian 3 ngày để hoàn thành việc sửa chữa bug cho hệ thống giúp phòng làm việc, lại đến trường đại học sát bên, đi thăm hỏi Diệp Minh đang đi học ở đấy.

Cuộc sống ở nước ngoài tầm một tháng rưỡi này đã làm Diệp Minh trưởng thành hơn không ít, cũng chịu khổ không ít. Đoạn thời gian mới vừa bắt đầu tới đây sống ấy, bởi vì ngôn ngữ không thông, nên căn bản là không cách nào giao lưu bình thường với người khác. Anh chàng nhớ nhà vô cùng, buổi tối nằm ở trên giường, sáng hôm sau tỉnh lại sẽ còn phát hiện đôi mắt mình chan chát. Anh chàng mới không thừa nhận mình tối đến đã khóc đâu.

Hiện giờ anh chàng cũng đã kết bạn được rất nhiều người bạn nước ngoài, biết nói tiếng Anh, giao lưu với người khác là đều không thành vấn đề. Anh chàng cũng đã học được cách không dựa vào gia đình, mà tự mình giải quyết vấn đề.

Hai chú cháu ngồi trên bậc thang trên bãi cỏ trường đại học, Diệp Kỳ Sâm hỏi anh chàng cảm thấy thế nào.

Diệp Minh rất bình tĩnh nói: "Cũng không tệ lắm."

Diệp Kỳ Sâm giơ tay xoa xoa tóc của anh chàng, khen ngợi nói: "Trưởng thành không ít rồi."

Diệp Minh ngúng nguẩy tránh ra: "Con cũng trưởng thành rồi, đừng sờ đầu con nữa." Anh chàng vỗ vỗ kiểu tóc đã bị làm loạn, hỏi: "Chú út, chuyện kia đã tìm được kết quả chưa?"

"Chuyện gì?" Diệp Kỳ Sâm hỏi.

"Thì chuyện về Hứa Diễn á." Diệp Minh còn đang nhớ thương đây: "Có phải là ông nội, thật sự có con ngoài giá thú ở bên ngoài không?"

Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh trầm mặc một lát, bật cười nói: "Chuyện này, chờ khi con tốt nghiệp về nước rồi sẽ giải thích cho con."

Diệp Minh vừa nghe thế liền nghĩ thầm 'Xong phim rồi, ông nội có con riêng là như thạch chùy rồi.'. Anh chàng nghĩ đến những gì Hứa Diễn nói khi trước, bảo là nếu mình không có quan hệ gì với cậu ta, cậu ta mới có thể giúp mình theo đuổi Hứa Thư Yểu, vậy có phải bây giờ đã không còn hy vọng gì không?

"Chú út, vậy Hứa Thư Yểu có khỏe không?"

Diệp Kỳ Sâm lại lần nữa trầm mặc: "......" Cháu trai lớn của anh, như thế nào lại vẫn còn nhớ thương vợ anh vậy?!

"Chú út?"

Diệp Kỳ Sâm khẽ hừ một tiếng, đứng dậy nói: "Tiểu tử, cô ấy, con cũng đừng suy nghĩ nữa, chú với cô ấy cũng đã sinh con rồi."

Diệp Minh: "???" Anh chàng bỗng chốc đứng bật dậy, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, chú......" Lúc này mới có mấy tháng, mà đã có con rồi?!

Diệp Kỳ Sâm cũng không giấu diếm, cười vỗ vỗ vai anh chàng nói: "Trước kia con đã nói với chú là cạnh tranh công bằng, thật ra hiện tại chú cũng vẫn không vui, bởi rốt cuộc đối với con mà nói là không công bằng. Cho nên, con cứ chờ gọi cô ấy là thím út đi."

Diệp Minh: "......" Anh chàng tâm tình phức tạp mà nhìn Diệp Kỳ Sâm, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Chú út của anh chàng, thật đúg là một tên cầm thú, nếu anh chàng nhớ không lầm, năm nay Hứa Thư Yểu mới có 18 tuổi á!

Dẫn Diệp Minh đi ra ngoài ăn một bữa tối xong, Diệp Kỳ Sâm một mình về lại khách sạn, đột nhiên anh rất nhớ cô.

Nhưng mà khi anh gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia vẫn luôn nói tắt máy. Vốn tưởng rằng là di động của cô hết pin hoặc là có nguyên nhân gì khác, anh tính toán chờ sang hôm sau lại gọi tiếp, chỉ là gọi rất nhiều lần, đều ở trong trạng thái tắt máy.

Một khắc ấy, Diệp Kỳ Sâm không dám chậm trễ dù chỉ một giây đồng hồ, trực tiếp thu thập hành lý, thẳng đến sân bay mà đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.