Chương trước
Chương sau
"Hứa Diễn, xin hỏi, con đây là đang tự tìm cha kế cho mình sao?"

Nghe Hứa Thư Yểu hỏi chuyện, không hiểu sao Hứa Diễn thấy chột dạ, anh chàng qua loa cho qua chuyện: "Sao mà lại là cha kế được chứ? Lỡ như đây là ông cha ruột tra nam của con thì sao?"

Hứa Thư Yểu vô tình chọc thủng lời anh chàng: "Trước kia Diệp Minh nói thích mẹ, phản ứng đầu tiên của con chính là kéo cổ người ta đi làm xét nghiệm ADN, thế nào hả? Giờ con không cần làm xét nghiệm ADN đã có thể phán đoán ra được ai là ba con rồi hả?"

Hứa Diễn: "......" Mẹ anh cũng quá thông minh rồi đi?!

"Đâu có đâu." Hứa Diễn hắng giọng nhằm giấu diếm, nói: "Không phải là con đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Con nghĩ thông suốt cái gì?"

"Thì...... Thì nghĩ thông suốt thôi, là không phản đối mẹ với tra nam ở bên nhau đó." Hứa Diễn hục hặc nói: "Chỉ có hai người ở bên nhau, mới có con được, không phải sao?"

Hứa Thư Yểu hoài nghi nhìn anh chàng: "Thật sự nghĩ thông suốt rồi?"

"Dạ." Hứa Diễn ra sức gật đầu: "Nghĩ thông suốt rồi." Nghĩ thông suốt cái rắm!

Hứa Thư Yểu vui vẻ: "Vậy thì nói mẹ nghe coi, con tính toán tìm được ba con thế nào?"

Hứa Diễn gãi gãi đầu nói: "Cái này không phải là cần để con khảo sát sao?" Anh chàng phá lệ nghiêm túc mà nói: "Con sẽ điều tra chọn lọc giúp mẹ."

Hứa Thư Yểu chậm rãi thu hồi ánh mắt, rũ mi mắt xuống nhẹ nhàng cười cười, nói: "Được thôi, vậy thì con phải điều tra chọn lọc cho cẩn thận đó."

"Ừm." Hứa Diễn gật đầu.

Hứa Thư Yểu chậm rãi thở dài một hơi, nói: "Tí nữa mẹ phải đi học, con thì sao?"

Chiều nay Hứa Diễn không có tiết học, anh chàng duỗi người nói: "Tí nữa con về ký túc xá ngủ bù."

Hai mẹ con tạm biệt, sau đó Hứa Thư Yểu đi về phía lớp học, nhưng lại thật sự có chút thất thần.

Trong lòng cô cất giấu 2 bí mật, không có nói cho cậu con trai ngốc của cô.

Một cái là, thật ra cô, có lẽ đã đoán được, ba của Hứa Diễn là ai rồi. Còn có một cái là, cô cũng không muốn nói cho Hứa Diễn biết được, cô đã biết bí mật này.

Trong khoảng thời gian này, thái độ của Hứa Diễn đối với Diệp Kỳ Sâm chuyển biến quá mức đột nhiên, không thể không làm cô sinh nghi. Còn có nữa là những câu đối thoại giữa Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm ở trong phòng khách ngày hôm qua, cô đều nghe thấy được. Cô dù có ngốc đi nữa, cũng có thể đủ mà suy nghĩ cẩn thận mối liên hệ trong này.

Chỉ là, làm cô khiếp sợ chính là, Diệp Kỳ Sâm hình như...... Cũng đã biết, anh là ba của Hứa Diễn rồi.

Chuyện không thể tưởng tượng như thế, anh vậy mà cũng tin?

Hứa Thư Yểu nghĩ, đối với cô mà nói, kết quả tốt nhất, chính là Diệp Kỳ Sâm chính là ba của Hứa Diễn. Nhưng kết quả xấu nhất, cũng vẫn là nó.

Cô không có nói toạc ra trước mặt Hứa Diễn là bởi vì, hình như con của cô không muốn tha thứ cho Diệp Kỳ Sâm. Nếu như vậy, cô cũng chỉ đành phối hợp với con mà diễn kịch, vờ như mình còn chưa biết gì cả.

Cô không có nói cho Diệp Kỳ Sâm, đó là bởi, thật ra cô cũng rất để ý chuyện mình làm mẹ đơn thân 18 năm từ miệng Hứa Diễn.

Từ trước mắt mà xem, thân thể Diệp Kỳ Sâm rất khỏe mạnh, cho nên không tồn tại khả năng giả tưởng là anh có lẽ đã qua đời trước lúc Hứa Diễn sinh ra.

Như vậy, tương lai sau khi bọn họ ở bên nhau, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến việc mình và Diệp Kỳ Sâm tách ra? Cô nghĩ không thông, lại cũng rất để ý.

Giống như Hứa Diễn nói, rõ ràng biết sẽ bị vứt bỏ, còn muốn ở bên anh ấy, có mày ngốc hay không? Nhưng vậy thì không phải Hứa Diễn càng ngốc hơn sao? Ngây ngốc mà cản chính nó được sinh ra......

Sau khi tan học, tâm tình Hứa Thư Yểu không tốt mà về lại ký túc xá, lại ngoài ý muốn thấy được La Tương còn ở trong phòng ngủ. Bình thường thì lúc này cô ấy hẳn là đang đi làm.

Hứa Thư Yểu cho rằng cô ấy còn thấy không thoải mái: "Bụng cậu còn khó chịu sao?"

La Tương lắc lắc đầu, vẻ mặt khó xử nói: "Yểu Yểu, mình muốn nói với cậu chút chuyện."

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Chuyện gì vậy?"

"Mẹ mình tới, bà không có chỗ ở, nên mình dẫn bà tới ký túc xá, mình muốn để mẹ mình ở trong ký túc xá một đêm."

Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Mình thì thật sự không thấy gì, nhưng cậu đã nói với Đặng Kiều chưa?"

La Tương lắc đầu: "Còn chưa có, mình muốn chờ cậu ấy về đây rồi mới nói với cậu ấy."

"Vậy mẹ cậu đâu rồi?" Hứa Thư Yểu cũng không thấy được mẹ La Tương trong ký túc xá.

La Tương vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, mở cửa nhà vệ sinh ra, bên trong có người phụ nữ trung niên bước ra. Người phụ nữ kia mặt rất đen, vừa thấy là biết ngay đấy là kết quả do phải phơi nắng thời gian dài. Chẳng qua quần áo trên người bác này còn xem như sạch sẽ, tóc cũng chải gọn gàng.

Từ ngũ quan mà xem, đúng thật là có chút giống với La Tương, thoạt nhìn cũng khá trung thực.

Mẹ La Tương cười cười với Hứa Thư Yểu, lộ ra hàm răng chẳng thế nào chỉnh tề, và cũng chẳng thế nào trắng: "Chào con, bác ở lại chỗ này một đêm, sẽ không quấy rầy con."

"Dạ chào bác, không có gì ạ." Hứa Thư Yểu cũng cười cười, cô nhìn về phía La Tương, nhắc nhở: "Nếu mà cậu muốn nói với Đặng Kiều, tốt nhất nên ở bên ngoài hỏi thử cậu ấy đi đã."

La Tương an trí mẹ mình nằm trên giường của cô ấy, sau đó ra cửa mua cơm chiều cho mẹ mình, cô ấy còn hỏi Hứa Thư Yểu là có cần cô ấy mang cơm giúp cho không.

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Vậy cậu mang giúp mình một phần cháo bát bảo đi."

"Được rồi."

Tiết học sáng nay cô chẳng thế nào nghe vào đầu, nên giờ mượn vở ghi chép của bạn học, tính toán tự mình sửa sang lại các điểm tri thức một chút.

Lúc viết được một nửa, mẹ La Tương dọn ghế dựa ngồi bên người Hứa Thư Yểu, bác ta hỏi: "Cô bé, hiện tại học phí một học kỳ của tụi con có phải rất nhiều tiền hay không vậy?"

Hứa Thư Yểu sửng sốt, trả lời: "Cũng không phải rất nhiều, một năm cỡ mấy ngàn tệ thì phải."

"Á, phải mấy ngàn lận sao?" Mẹ La Tương kinh hô lên một tiếng, trông có vẻ rất kinh ngạc.

"Không lẽ bác không biết sao?" Dù cho học phí của La Tương là tự cô ấy nộp, nhưng mẹ cô ấy cũng nên biết một chút chứ?

Mẹ La Tương lắc đầu nói: "Nếu mà bác biết học phí của nó nhiều đến vậy, bác đã không cho nó vào đại học rồi."

Hứa Thư Yểu dừng một chút, nhẹ nhàng thả bút trong tay xuống: "Sao có thể không đi học chứ? Thành tích chuyên ngành của La Tương rất tốt đó."

Mẹ La Tương ai thán một tiếng, cặp mày cũng nhíu chặt lại.

Hứa Thư Yểu biết nhà La Tương khó khăn, chỉ là với cái tình hình hiện tại này, hình như cô cũng không nên hỏi nhiều, bởi dù sao đây cũng là chuyện nhà La Tương.

Chỉ chốc lát sau, La Tương và Đặng Kiều đã trở lại, Đặng Kiều nhìn thoáng qua mẹ La Tương, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp lên giường nằm.

Xem ra La Tương đã thu phục được Đặng Kiều.

La Tương đi tới, đưa cháo bát bảo cho Hứa Thư Yểu, Hứa Thư Yểu nói một câu cảm ơn, sau đó đưa tiền cho cô ấy, rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu dùng bao nhiêu tiền để thu mua Đặng Kiều?"

La Tương cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bữa sáng cho ba ngày."

Hứa Thư Yểu chậc một tiếng, nhưng cũng chưa nói gì.

La Tương kéo mẹ mình lên giường ngủ của cô ấy để ăn tối, Hứa Thư Yểu thì vừa ăn cháo vừa sửa sang lại bài ghi chép của mình.

Hôm nay, La Tương vì mẹ cô ấy mà không đi làm thêm.

Chờ khi màn đêm buông xuống, Đặng Kiều là người đầu tiên đi phòng vệ sinh sửa mặt, sau đó vội vàng bò lên giường mình. La Tương thì lấy nước ấm cho mẹ cô ấy, chăm sóc mẹ cô ấy rửa mặt.

Hứa Thư Yểu ngồi ở một bên nhìn, không hiểu sao nghĩ tới người mẹ mãi chưa từng gặp lại từ sau khi cô được 5 tuổi ấy. Cô chỉ nhớ mang máng là mẹ mình là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cụ thể xinh đẹp cỡ nào, nhìn ảnh chụp trong nhà là biết.

Về phần những ký ức khác về bà ấy, sớm đã mơ hồ rồi.

"Mẹ, mẹ leo cẩn thận một chút, lên trên này ngủ đi." La Tương đỡ mẹ cô ấy, muốn mẹ cô ấy lên giường nghỉ ngơi."

"Bé, mẹ ngủ trên giường con, vậy con ngủ ở đâu?" Mẹ La Tương hỏi.

"Con ngủ dưới đất là được rồi." La Tương nói: "Mẹ đừng lo cho con."

"Không phải đằng kia còn có một cái giường trống sao?" Mẹ La Tương hất cằm chỉ về phía giường ngủ của Thư Như Huyên.

"Đó là của bạn cùng phòng của con, không phải của con." La Tương nói: "Mẹ lên giường nghỉ ngơi đi, con có chuyện riêng cần xử lý."

Mẹ La Tương lầu bầu trong miệng, không biết là nói cái gì, Hứa Thư Yểu cũng không nghe rõ. Chờ khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, La Tương đã trải chăn dưới đất xong xuôi rồi, đây là muốn ngủ dưới đất nè.

Mà trên chiếc giường bên kia, mẹ La Tương đã bắt đầu ngáy ngủ.

Đặng Kiều đột nhiên ló đầu ra khỏi giường: "La Tương, cậu cũng không có nói cho tôi là mẹ cậu sẽ ngáy ngủ đó? Như này còn ngủ kiểu gì hả?"

Vẻ mặt La Tương có lỗi nói: "Thật xin lỗi, ngày mai mình sẽ dẫn mẹ mình rời đi."

Đặng Kiều hừ một tiếng, lại nằm trở về.

Hứa Thư Yểu nằm ở trên giường, lỗ tai nhét tai nghe, đột nhiên cảm thấy La Tương rất không dễ dàng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Hứa Thư Yểu đã bị tiếng thét chói tai của Đặng Kiều đánh thức, Hứa Thư Yểu còn tưởng là đã đụng chuyện lớn gì, vội vàng xuống giường xem thử.

Giọng Đặng Kiều đã the thé luôn rồi: "La Tương, sao mà mẹ của cậu lại không biết giữ vệ sinh vậy? Cậu xem coi đã làm cho bồn cầu, tất cả đều là...... Ghê tởm chết mất!"

La Tương ở một bên xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình lập tức quét dọn sạch sẽ ngay."

Mẹ của cô ấy còn đang mặt đầy mờ mịt đứng ở một bên, căn bản không biết mình làm sai chỗ nào.

Đặng Kiều tức muốn xì khói mà hừ một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói: "Tốt nhất là trong hôm nay cậu nhanh chóng đưa mẹ cậu về quê đi."

La Tương quay đầu nhìn mẹ mình, mày nhăn túm lại: "Mẹ, không phải hôm qua con đã nói với mẹ là khi đi vệ sinh xong phải dội sạch rồi sao? Sao mà mẹ lại không nhớ vậy?"

"Dội một lần lãng phí quá nhiều nước, không phải mẹ là nghĩ, muốn tụ lại một đợt lại dội sao?"

La Tương: "......"

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời nhường ký túc xá cho mẹ con bọn họ. Cô thay áo khoác vào, nói với La Tương một tiếng: "Cậu dẫn bác đi dọn dẹp chút đi, mình đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng một chút."

La Tương suy yếu cười cười: "Cảm ơn."

Vườn trường mới sáng sớm mang theo cảnh tượng tinh thần phấn chấn bồng bột. Không nghĩ tới đã có rất nhiều người đang rèn luyện trên sân thể dục trường rồi.

Hứa Thư Yểu chạy bộ dọc theo sân thể dục trường, còn chưa có chạy bao xa, thế mà ngoài ý muốn phát hiện Hứa Diễn cũng ra đây.

Hai mẹ con vừa chạm mặt, Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Con thế mà không ngủ nướng à?" Hồi trước lúc ở nhà đó, Hứa Diễn chính là nếu không gọi sẽ không chịu rời giường.

Hứa Diễn hai mắt vô thần nhún vai nói: "Ài, tối hôm qua con đánh cuộc với bạn cùng phòng bị thua." Sau đó Quan Tuyền đã bắt anh chàng sáng sớm tới đây chạy bộ.

"Sao mà mẹ cũng tới vậy?" Hứa Diễn tò mò nhìn về phía mẹ mình: "Sáng sớm, không ngủ được sao?"

"Ký túc xá có chút chuyện, mẹ ở đó thì bất tiện." Hứa Thư Yểu cười cười: "Đi, chúng ta cùng nhau chạy hai vòng."

Hứa Diễn kêu rên một tiếng: "Không được, con phải chạy 4 vòng!"

Hai mẹ con đón ánh mặt trời mới vừa ló đầu ra một chút từ phía đông mà chạy chậm. Đột nhiên, bước chân Hứa Thư Yểu chậm lại, cô nhìn về phía người đàn ông ngược ánh nắng đang chạy về phía bọn họ ở đằng trước, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diễn.

Hứa Diễn hình như là còn chưa chú ý tới người kia: "Sao mẹ chạy chậm vậy?"

Hứa Thư Yểu rũ mắt cười cười nói: "Chú út tới."

Vừa dứt lời, Diệp Kỳ Sâm đã xuất hiện trước mặt bọn họ, anh tựa hồ rất ngoài ý muốn khi có thể gặp được bọn họ ở chỗ này: "Buổi sáng tốt lành nhé."

Hứa Diễn: "......"

Hứa Thư Yểu cong môi: "Buổi sáng tốt lành."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.