Chương trước
Chương sau
Hải Thành vào cuối tháng 8 vẫn cứ nóng oi bức như cũ, mà thời gian khai giảng, cũng sắp tới rồi.

Tài xế Tiểu Trịnh nói cho Diệp phu nhân một chút chuyện mà mình điều tra ra được: "Phu nhân, tôi điều tra ra được rồi, thiếu gia vào một hôm trước đó nữa có ngây người suốt một đêm ở một cơ cấu giám định, còn hành trình sau đó thì tôi còn chưa có tra được."

Diệp phu nhân kỳ quái: "Cơ cấu giám định? Nó muốn làm cái gì?"

"Cụ thể là cái gì tôi cũng không tra được, rốt cuộc công tác thi thố bảo mật của cấu giám định kia vẫn là cực kỳ nghiêm cẩn, nếu như ngài thật sự muốn biết, chỉ có thể đích thân ngài đi hỏi mới được."

Diệp phu nhân nghĩ đến hành động khác thường của Diệp Kỳ Sâm hôm đó, nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Cậu dẫn tôi đi coi thử đi."

"Dạ được."

Diệp phu nhân có quen biết Đường Tông, rốt cuộc trước kia Diệp Kỳ Sâm còn thường xuyên dẫn bạn bè về nhà chơi mà.

Đường Tông nhìn thấy Diệp phu nhân đến cơ cấu giám định của mình thì phản ứng đầu tiên trong đầu lại là, dì ấy chắc cũng sẽ không tới xét nghiệm ADN đó chứ?

"Tiểu Đường?" Diệp phu nhân nhìn thấy Đường Tông ở chỗ này cũng rất ngoài ý muốn.

Đường Tông gật đầu: "Dì Diệp, sao dì lại tới đây?" Anh ấy vội vàng chào hỏi rồi dẫn Diệp phu nhân ra khu tiếp khách ngồi xuống, lại rót cho bà một ly trà.

Diệp phu nhân thấy là người quen, cũng không che giấu nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: "Khoảng thời gian trước A Sâm nhà dì mang theo cả người thương tích về nhà, con có biết là đã xảy ra chuyện gì không?"

Đường Tông lắc đầu: "Con không biết ạ."

"Tiểu Đường à, con nói thật với dì đi, A Sâm tới chỗ của con, là để làm gì?"

Đường Tông nghĩ đến tờ báo cáo xét nghiệm ADN có liên quan đến Diệp Kỳ Sâm kia, khựng lại một chút mới khó xử nói: "Dì ơi, tuy rằng dì là mẹ của lão Diệp, nhưng mà cơ cấu của bọn con có nghĩa vụ bảo vệ tư mật của khách hàng ạ."

"Tiểu Đường à, vậy con đừng có xem dì là người ngoài chứ, hiện tại con cũng không phải công nhân của cái cơ cấu giám định này, con chính là bạn của A Sâm nhà dì, dì là mẹ của bạn con, cái này có gì mà không thể nói?" Diệp phu nhân giữ chặt tay của Đường Tông, thử hỏi dò: "Ngày đó A Sâm nói với dì là dì có cháu nội rồi, con nói có phải là chuyện này không?"

Đường Tông hít hà một hơi: "Dì, dì biết hết rồi?"

Diệp phu nhân chỉ thử lừa lừa thôi, không nghĩ tới thật đúng là lừa ra được chút chuyện, bà tỉnh bơ mà gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà dì hỏi nhiều, thằng nhóc kia cũng không chịu nói cho dì, cứ nói là còn chưa có theo đuổi được người ta, con nói coi như này dì không gấp chết sao được? Cho nên dì mới đến tìm con."

Thật sự thì Đường Tông cũng khá tò mò, đứa con trai trên báo cáo xét nghiệm DNA kia của Diệp Kỳ Sâm, đến tột cùng là ai sinh nhỉ? Anh ấy suy nghĩ chút, nếu dì ấy cũng đã biết rồi, vậy thì có gạt cũng không thú vị. Anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: "Dì ơi, dì chờ chút xíu."

Nói rồi, anh ấy vào văn phòng của mình, lấy phần báo cáo giám định của Diệp Kỳ Sâm ra, giao cho Diệp phu nhân: "Đây là hàng mẫu mà lão Diệp đưa cho con bữa đó, kết quả khi giám định DNA với cậu ấy đã chứng thực là cậu ấy thật sự có một đứa con trai, đã ra đời."

Diệp phu nhân nhìn chằm chằm báo cáo giám định hồi lâu, tay đều phải run rẩy.

Chỉ nháy mắt, bà thật đúng là được tâm tưởng sự thành?

——

Vào đại học là phải trọ ở trường, cho nên vào một ngày trước hôm khai giảng, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn đã phải thu thập xong xuôi hành lý của mỗi người.

Hứa Thư Yểu không yên tâm mà dặn dò Hứa Lập Thành: "Ba, lúc mà ba ở nhà một mình đó, nhất định phải nhớ ăn cơm đó nha. Còn nữa, nếu mà quá muộn, nhớ phải nghỉ ngơi, đừng có tăng ca."

Hứa Lập Thành gật đầu: "Rồi rồi rồi, con không cần lo cho ba, coi kỹ lại coi con mang đủ đồ đạc chưa kìa?"

"Đều chuẩn bị xong xuôi rồi." Hứa Thư Yểu mãi xác nhận rồi, lại bảo Hứa Diễn đi xác nhận.

Đại học A khai giảng trước một tuần, bởi muốn để sinh viên năm nhất tiến hành quân huấn. Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn bởi vì là sinh viên bản địa cho nên không cần phải vội vội vàng vàng mà dọn vào ký túc xá như sinh viên từ các nơi khác tới.

Hôm khai giảng ấy, Hứa Lập Thành trực tiếp lái xe chở hai đứa nhỏ nhà mình đến tận cổng trường.

Hứa Diễn đẩy hành lý của mình và mẹ rồi phất tay từ biệt với Hứa Lập Thành: "Ông ngoại, ông về nhà đi."

"Khai giảng rồi phải chung đụng với các bạn học thật tốt nha, nếu mà có cần cái gì, cứ gọi điện thoại cho ông." Hứa Lập Thành lặp lại dặn dò: "Được nghỉ thì ba sẽ lái xe tới đón hai đứa ngay."

"Biết rồi, ba, ba mau đi về đi."

Nhìn theo Hứa Lập Thành rời đi rồi, hai mẹ con cũng xoay người đi theo sinh viên năm nhất cùng vào khuôn viên trường đại học.

Đại học A tuy so ra thì kém hơn đại học B của thành phố phía bắc ấy, nhưng cũng là trường danh giá xếp top 3 ở trong nước. Các sinh viên tới báo danh hôm nay tụm năm tụm ba đi chung với nhau, trên mặt mang theo nụ cười tươi phơi phới dạt dào, đi vào vườn trường.

Bên cổng trường là một loạt những cây bách xanh tươi cứng cáp, những tán cây cao lớn tạo thành một mảnh bóng râm che trên đỉnh đầu, đi dưới tàng cây có thể nghe được tiếng ve và tiếng chim hót, còn có thể cảm nhận được từng trận gió nhẹ, đây là cái mát mẻ đầu mùa thu.

Chỗ giao lộ có bảng hướng dẫn chỉ hướng đến ký túc xá cho sinh viên, thật sự rất rõ ràng.

Hứa Diễn chỉ vào phía ký túc xá nữ nói: "Để con dọn hành lý của mẹ lên ký túc xá của mẹ trước, còn phần con thì để con tự kiếm ký túc xá của mình sau vậy."

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được." Có con trai thật tốt, cũng không cần tự mình động thủ.

Rất mau, bọn họ đã tìm được tới ký túc xá nữ, chỉ là dưới ký túc xá viết một tấm bảng to, "Nam sinh dừng bước". Chẳng qua cũng có không ít nam sinh đang giúp đỡ nữ sinh dọn hành lý vào. Rốt cuộc thì mới khai giảng mà, nên quản cũng không quá nghiêm khắc.

Hứa Diễn đặt hành lý của mình ở trong một góc đại sảnh lầu 1, sau đó khiêng hành lý của Hứa Thư Yểu lên, một hơi rinh lên lầu 4 giúp cô.

"Rồi, con mau đi xuống đi." Hứa Thư Yểu nhận lấy hành lý từ trong tay anh chàng.

"Dạ." Hứa Diễn gật đầu: "Vậy con đi trước nha, buổi tối ra ăn cơm."

"Ừ." Hứa Thư Yểu rút một tờ khăn giấy ra cho anh chàng, bảo anh chàng lau mồ hôi.

Hứa Diễn nhận lấy khăn giấy, phất phất tay rồi chạy xuống dưới lầu.

Chờ khi Hứa Diễn rời đi rồi, Hứa Thư Yểu dựa theo dãy số trên cửa ký túc xá mà tìm được phòng ký túc xá của mình.

Ký túc xá được chia làm phòng 4 người và phòng 6 người, phòng ký túc xá của Hứa Thư Yểu là phòng 4 người, vừa lúc dựa vào bên tay trái cửa vào thang lầu.

Cô đẩy cửa ký túc xá ra, trong ký túc xá tạm thời không có một ai, chẳng qua cô có thấy được một cái giường ngủ đã bày đồ đạc trên đó, xem ra đã có người tới rồi.

Ký túc xá tuy không xem là rất lớn, nhưng mà còn rất sạch sẽ. Chỗ gần cửa vào kia có một cái sofa nhỏ, còn có một cái bàn trà, nếu là cho 4 người ở, vậy không gian như này là vừa đủ.

Hứa Thư Yểu tìm được giường ngủ của mình rồi, vừa lúc dựa vào bên cửa sổ.

Cô thuận tay kéo rèm cửa ra, vô số những hạt bụi rất nhỏ theo ánh mặt trời tràn ngập trong không trung. Đứng bên cửa sổ, cô còn có thể thấy được Hứa Diễn đã kéo hành lý rời đi.

Bóng dáng cao gầy của chàng thiếu niên bước đi dưới ánh nắng cực gắt kia, mang theo vài phần hơi thở thanh xuân. Hình như là cảm giác được ánh mắt của Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn bỗng chốc quay đầu, phất phất tay về phía Hứa Thư Yểu.

Hứa Thư Yểu cười cười, thuận tay cầm lên máy ảnh kỹ thuật số đặt ở bên sườn cặp sách của mình, chụp lại bộ dáng ngây ngốc kia của cậu con trai.

Cô thu xếp kỹ càng hành lý của chính mình, nhất nhất lấy đồ đạc bên trong ra, thuận tiện trải giường đàng hoàng luôn. Bởi vì là mùa hè, nên ngay cả đệm chăn dày nặng cũng không có, nên rất là thuận tiện.

Chỉ là cái giá sắt làm cầu thang lên giường trên trông như kiểu sắp bị hẹo ấy, chân đạp lên còn có thể nghe được tiếng vang "kẽo kẹt".

Mọi thứ còn chưa có thu thập thỏa đáng đâu, di động của cô đã vang lên.

Hứa Thư Yểu thuận thế ngồi xếp bằng xuống, bấm nhận cuộc gọi.

Bên tai truyền đến tiếng Hứa Diễn đè thấp giọng: "Mẹ ơi, con cảm thấy tối nay mình có thể phải mất ngủ." Anh chàng đã đến ký túc xá của mình.

Hứa Thư Yểu bật cười: "Làm sao vậy?"

"Cái ván giường này cứng quá, cấn đến độ con đau cả xương!" Giường của học sinh trên cơ bản chỉ là một cái khung giường tầng thêm ván gỗ, không có trang trí gì nhiều hơn. Muốn mềm à? Tự vác nệm tới đê.

Hứa Thư Yểu nói: "Đợi chút coi thử coi, mình đi mua nệm."

"Ồ." Hứa Diễn bò dậy khỏi giường, thều thào nói: "Trước để đó chưa cần bàn, đợi lát nữa còn phải đến lớp đăng ký, để chút nữa gặp nha."

"Ừ."

Bên này Hứa Thư Yểu mới vừa cúp điện thoại, cửa ký túc xá lại bị mở ra. Lần này vào là một nữ sinh tóc ngắn kiểu học sinh, đeo mắt kính. Tay cô ấy còn xách theo 2 cái phích nước nóng, thấy trong ký túc xá có người, cô ấy rộng rãi mà chào hỏi với Hứa Thư Yểu: "Chào cậu."

Hứa Thư Yểu đi xuống khỏi giường trên: "Chào cậu."

Nữ sinh đẩy mắt kính trên mũi một chút, tự giới thiệu: "Mình tên là La Tương, đến từ thành phố S, năm nhất chuyên ngành tiếng Trung, cậu thì sao?"

"Hứa Thư Yểu, người địa phương, chuyên ngành nhiếp ảnh." Hứa Thư Yểu nói, nhận lấy một cái phích nước nóng trong tay cô ấy rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.

La Tương nói: "Mình thấy trong ký túc xá của bọn mình cái gì cũng không có, nên ra ngoài lấy chút nước nóng về. Về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng nà, mong chiếu cố nhiều hơn nha."

"Mong chiếu cố nhiều hơn."

Đồ đạc của La Tương đều chất chồng ở trên giường, Hứa Thư Yểu giúp đỡ cô ấy dọn dẹp đơn giản một chút.

Cửa ký túc xá lại bị mở ra, đi vào trước nhất là một nữ sinh buộc nửa đuôi ngựa, trông bé bé xinh xinh. Đi theo phía sau cô ấy còn có 2 nam sinh đang xách hành lý giúp cô ấy, chờ khi tất cả valy hành lý đều đã yên vị, cô gái kia mềm giọng nói một tiếng: "Cảm ơn hai vị, có rảnh sẽ mời hai anh ăn cơm nha."

Hai nam sinh cười tủm tỉm mà nhìn về phía những người khác trong ký túc xá, khi ánh mắt dời đến trên mặt Hứa Thư Yểu, nụ cười kia càng tươi hơn: "Được nha."

Chờ khi bọn họ đi ra ngoài rồi, cô ấy thuận tay đóng cửa ký túc xá lại, quay đầu nhìn về phía La Tương và Hứa Thư Yểu, cũng đưa mắt nhìn Hứa Thư Yểu nhiều hơn một cái, vươn tay chào hỏi: "Chào các cậu."

La Tương vẫn rộng rãi trước sau như một: "Chào cậu."

Hứa Thư Yểu cười cười: "Xin chào."

Nữ sinh kia lại quay đầu nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong ký túc xá, trên mặt lộ ra vài phần ghét bỏ, sau đó đẩy hành lý của mình đến bên cạnh giường ngủ, rồi ngồi xuống ghế nói: "Mình tên Đặng Kiều, chuyên ngành nhiếp ảnh, các cậu thì sao?"

"La Tương."

"Hứa Thư Yểu."

Ba nữ sinh tự giới thiệu mình xong rồi thì lại bắt đầu bận bịu lo việc trên tay.

Đặng Kiều liếc mắt nhìn Hứa Thư Yểu đang ngồi trên ghế đùa nghịch máy ảnh một cái, tò mò hỏi: "Hứa Thư Yểu, máy ảnh của cậu là loại gì vậy?"

"Máy ảnh kỹ thuật số." Hứa Thư Yểu trả lời.

"Chậc, chuyên ngành của chúng ta hình như là phải dùng máy ảnh SLR đó, cái máy ảnh kỹ thuật số này của cậu không xài được đâu."

Hứa Thư Yểu cười gật đầu: "Mình biết chứ." Nhưng ba cô không hiểu mấy cái này, cho rằng máy ảnh kỹ thuật so ra khá tốt, liền mua về tặng cô.

Đặng Kiều bắt đầu dọn valy của chính mình: "Nè, của mình chính là máy SLR, có muốn mình cho cậu xem thử không?"

Hứa Thư Yểu ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, cười cười nói: "Cảm ơn, không cần."

Nghe thấy Hứa Thư Yểu cự tuyệt mình, Đặng Kiều hừ nhẹ một tiếng: "Không nhìn thì thôi." Nói rồi, cô ấy bắt đầu động thủ sửa sang lại hành lý của mình.

La Tương đã sửa sang dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, cô ấy nói: "Xem ra trong ký túc xá tụi mình chỉ có mình là không chung một chuyên ngành với các cậu rồi." Vốn dĩ cô ấy báo danh vào ký túc 6 người, nhưng cuối cùng ký túc xá an bài không đủ nên mới điều cô ấy đến đây.

Đặng Kiều nhìn thoáng qua La Tương: "Vậy cậu thuộc chuyên ngành nào vậy?"

"Chuyên ngành tiếng Trung." La Tương đáp một câu.

"Phù, La Tương cậu tới giúp đỡ mình chút đi, sửa sang đồ đạc mệt quá à." Giọng Đặng Kiều có vẻ nũng nịu, nhưng La Tương cũng không thèm để ý, cười gật đầu: "Được thôi."

Ký túc xá 4 người của bọn họ còn có một người chưa tới, Đặng Kiều với La Tương đang thảo luận xem thử cô gái còn lại sẽ là như thế nào.

Đang lúc nói chuyện, cửa ký túc xá lại lần nữa bị mở ra.

Một cô gái dáng người yểu điệu thon dài chân dẫm đôi cao gót như hận không thể bay lên trời bước vào, trên mặt cô ấy còn đeo kính râm, một tay xách túi xách, một tay khác thì kéo theo valy hành lý. Mãi cho đến khi đi vào phòng ngủ, nữ sinh kia mới lấy mắt kính xuống.

Cô nàng này trông còn rất xinh đẹp, trang dung trên mặt phá lệ tinh xảo, mái tóc đen dài uốn gợn sóng to để xõa phía sau lưng, lông mi cong cong, môi đỏ rực rỡ.

Móng tay cô này được vẽ màu sơn móng tay đỏ tươi, ngón tay câu lấy kính râm, nhìn về phía ba người trong phòng ngủ.

Nữ sinh kia không có tự giới thiệu, mà là quay đầu ngồi lên sofa nhỏ gần cửa, chậm rãi mở miệng: "Các cậu chính là bạn cùng phòng về sau của tôi?"

Vừa mở miệng nói như này, một loại cảm giác cao ngạo không hiểu được kéo tới.

La Tương mở miệng trước: "Đúng vậy, chào cậu, mình tên La Tương."

Đặng Kiều nhìn cô kia không hé răng, Hứa Thư Yểu thì cười cười: "Hứa Thư Yểu."

Nữ sinh kia gật gật đầu: "Tôi tên Thư Như Huyên, về sau buổi tối có thể không cần giữ cửa cho tôi, tôi hẳn là sẽ không thường về ngủ."

Vừa mới gặp đã nói như vầy, xem ra cái cô tên Thư Như Huyên này không dễ chung đụng cho lắm.

Ba người đều không có mở miệng đáp lời, Hứa Thư Yểu nhìn thời gian, đợi lát nữa cũng phải đến văn phòng khoa đăng ký. Cô xách lên đồ dùng tùy thân của mình, chào hỏi ba người bạn cùng phòng rồi liền đi ra ngoài.

——

So sánh với bên mấy cô nữ sinh, bầu không khí trong ký túc xá nam tốt hơn rất nhiều, hơn nữa mấy người họ đều chung một khoa một ngành, rất mau mọi người đều quen thuộc nhau hơn.

Hứa Diễn cũng có 3 người bạn cùng phòng, một cậu trông béo béo, tên là Quan Tuyền. Một cậu khác đeo cặp mắt kính dày cui, nhìn cái gì cũng phải lại sát gần, tên là Bành Văn Tinh. Một cậu còn lại thì vừa cao vừa gầy lại vừa trắng, thoạt nhìn có chút cao lãnh, không nói nhiều lắm, tên là Kỳ Khúc.

Bọn họ bao gồm cả Hứa Diễn đều là sinh viên chuyên ngành máy tính, cho nên sau khi dọn dẹp đơn giản ký túc xá của mình rồi, bốn người bọn họ cùng nhau đi về phía văn phòng khoa.

Quan Tuyền nói khá nhiều, vừa đi vừa nói những chuyện về khoa của bọn họ cho những người còn lại, anh chàng còn khui ra một tin tức đường nhỏ: "Nghe nói, khoa của tụi mình đó, có một giảng viên cực kỳ trẻ tuổi được điều tới, không lớn hơn tụi mình bao nhiêu tuổi đâu."

Bành Văn Tinh đẩy đẩy mắt kính nói: "Mình cũng có nghe nói, giảng viên này hình như mới du học từ nước ngoài về."

Hứa Diễn bảo trì nghi hoặc: "Có lợi hại đến vậy sao?"

"Trên diễn đàn trường mình đã bắt đầu thảo luận rồi đó, học trưởng với học tỷ năm hai năm ba nói vậy." Quan Tuyền nói: "Nghe nói hình như còn là từ MIT về đó, chậc chậc, quá lợi hại."

Mi tâm Hứa Diễn hơi hơi nhảy, không biết vì sao, anh chàng có loại dự cảm không tốt lắm.

Trong quá trình nói chuyện, bốn người bọn họ đã đi vào học viện máy tính. Nơi này còn có không ít sinh viên năm nhất ra ra vào vào, chẳng qua đưa mắt nhìn lại, về cơ bản đều là nam sinh, rất ít thấy nữ sinh.

Ở cái niên đại này cực kỳ ít nữ sinh học ngành máy tính, rốt cuộc sinh viên chuyên ngành máy tính tốt nghiệp rồi về cơ bản đều là lập trình viên.

Vào học viện đăng ký xong rồi, đi nhận lớp một chút, xong rồi là bọn họ ai lo việc của người nấy. Hôm nay tuy là ngày đầu khai giảng, nhưng mà còn chưa có tới lúc đi học, rốt cuộc ngày mai còn phải đi quân huấn.

Sau khi Hứa Diễn với bạn cùng phòng tách ra rồi liền gọi điện thoại cho Hứa Thư Yểu, hai người họ hẹn gặp mặt ở căn tin trường.

Vào lúc này, căn tin trường còn chưa đông người lắm, Hứa Diễn liền đứng ngay cửa căn tin chờ Hứa Thư Yểu tới đây, này đây vừa đứng cũng đã đưa tới lực chú ý của không ít cô gái đi ngang qua.

Người tới căn tin cũng nhiều, còn có không ít nữ sinh nghe tin mà đến.

Rất mau, trong diễn đàn sinh viên đại học A liền xuất hiện vô số bài đăng mới. Trong sinh viên năm nhất, có một nam sinh siêu có dáng, siêu đẹp trai, có hình có chân tướng.

Trong bài viết là các loại hình chụp lén Hứa Diễn lúc anh chàng đứng ở cửa căn tin trường.

Thật sự thì Hứa Diễn rất không thích chờ người, anh chàng cảm giác mình đứng ở cửa căn tin bị người đi tới đi lui nhìn lén, cứ như là động vật trong vườn bách thú ấy.

Có mấy cô nữ sinh đi chung với nhau đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, còn đang nói nhỏ cái gì đó nữa.

Thật ra thì anh chàng rất muốn nhắc nhở bọn họ rằng, giọng của các cậu thật sự rất lớn, mình đều nghe được hết.

Hứa Thư Yểu chậm rì rì đi tới, Hứa Diễn chạy tới, thuận tay để tay lên vai cô: "Sao giờ mẹ mới đến vậy?"

"Mẹ cũng không có đến trễ mà." Hứa Thư Yểu nhìn giờ: "Còn 5 phút nữa mới tới giờ đó."

Hứa Diễn hừ một tiếng, nhưng cũng không bỏ tay khỏi bả vai mẹ mình.

Có nữ sinh vốn dĩ đã lấy hết can đảm, muốn đi tới xin tên cùng số điện thoại, nhưng thấy được cô gái bên cạnh soái ca, nháy mắt đã chẳng còn tâm tư.

Thì ra soái ca có "bạn gái" rồi nha!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.