"Tình yêu của chúng ta chẳng khác nào một vòng tròn luẩn quẩn." Lãnh Kiến Vương thì thầm, bất giác mỉm cười thích thú: 
Ba mươi phút sau. 
Doãn Nhược Nhi được sự hộ tống của hai anh chàng đẹp trai sinh lòng mơ hồ, khó đoán được dụng tâm cho lòng tốt bất chợt này. Không những vậy, hôm nay Lãnh Kiến Vương còn vô cùng nhẹ nhàng với nàng, cậu ta so với ngày hôm qua thật khác biệt. Một trời một vực chứ chả đùa! 
Điều đó làm Nhược Nhi khó chịu, nàng không quen với nụ cười thân thiện của Kiến Vương. Đừng quên, nàng còn phải trả thù cho Dương Mị nữa đấy. 
"Tối nay cứ ngủ lại ở nhà tôi." Lãnh Kiến Vương cho một nàng đặc ân: 
"Tại sao? Phụ mẫu của hai người hỏi thì biết nói thế nào?" 
"Việc đó không phải lo. Họ đi hâm nóng tình cảm, tạm thời sẽ vắng mặt một thời gian." Ý của Kiến Vương là nhất định Doãn Nhược Nhi phải ở lại ngủ tạm nhà cậu, và còn phải ở một thời gian dài cơ. 
Doãn Nhược Nhi nhíu nhẹ mi tâm:"Việc đó, ổn chứ?" 
"Không lẽ lại muốn ngủ ngoài vỉa hè?" Kiến Vương nghiến răng, trao cho Nhược Nhi ánh mắt dữ tợn. Cậu nói cũng đúng, ngủ ngoài vỉa hè mãi cũng không phải là cách hay. Cho nên Doãn Nhược Nhi không cãi lý nữa, thuận tình gật đầu:"Vậy làm phiền hai người một thời gian rồi." 
Lãnh Kiến Vương lườm Doãn Nhược Nhi bằng đôi mắt sắc bén, như kiểu sẽ cắt nàng ra làm hai, sau đó ăn tươi nuốt sống nàng:"Sau này nên đổi cách xưng hô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh/2252881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.