~ Hồi VII: Không để tâm ~
Theo như Lãnh Kiến Vương thì muốn trở lại Đại An Quốc là việc bất khả thi, Doãn Nhược Nhi cắn môi dưới, trong lòng bức rứt vô cùng. Nàng đứng lên rồi ngồi xuống, đầu óc quay cuồng chưa thể chấp nhận được những gì mới nuốt vào:"Mạc, phải làm sao đây?"
"Lãnh Nghiêm Mạc không phải kẻ ngu đần, Tam ca có thể tự lo cho bản thân được!" Vừa nói Lãnh Kiến Vương vừa nhìn Doãn Nhược Nhi bằng ánh mắt khinh khỉnh, nàng cứ ngỡ ai cũng vô dụng như nàng vậy?
Cả hai buôn dưa leo đến mức quên mất thời gian, chỉ mới nói được vài chuyện mà trời đã chuyển sang tối, đèn đường cũng bật sáng rồi. Công viên vào buổi tối thường rất đông người, nhất là khu vui chơi trong công viên. Bọn trẻ chạy nhảy nô đùa, nắm lấy tay người lớn đòi đủ thứ đồ chơi. Vài quán hàng rong dọn ra mở dọc theo cổng công viên, không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, vui nhộn hơn hẳn. Doãn Nhược Nhi mở to mắt kinh ngạc, miệng còn chẳng thèm ngậm lại.
"Thích không? Muốn đi vòng vòng xem thử?" Lãnh Kiến Vương buồn cười, cậu nắm lấy tay Doãn Nhược Nhi, không ngừng luyên thuyên bên tai nàng những thứ diễn ra xung quanh.
Đôi mắt Doãn Nhược Nhi sáng rực, nàng háo hức nhảy cẫng lên, tai nghe, miệng đồng thời hỏi. Nhược Nhi tò mò đủ thứ, còn đòi hỏi muốn chơi thử. Lãnh Kiến Vương lắc đầu, ngoài miệng thì bảo:"Trò chơi của con nít, cậu lên đó giành với tụi nhỏ, ba mẹ chúng rất dữ tợn đấy!" Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh/2252859/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.