*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chị dâu, có phải chị với anh hai lại cãi nhau rồi đúng không?"
Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư như vậy thì suy đoán một chút rồi hỏi.
Đáng lý mà nói thì tình cảm của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi rất tốt. Từ khi quen biết đến khi kết hôn, từ không yêu trở thành yêu, hai người họ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, trắc trở, mà họ cũng đã cố gắng hết sức để có thể bên nhau nên tình cảm giữa họ hẳn là phải rất đằm thắm.
Thế nhưng bây giờ thấy bộ dạng của Hoàng Song Thư thế này, đột nhiên trái tim của Lê Châu Sa hằng một nhịp.
"Lê Châu Sa! Phi, anh ấy thay lòng rồi." Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên nhìn Lê Châu Sa rồi khổ sở nói.
"Chị... chị mới nói gì cơ?" Trái tim của Lê Châu Sa run lên bần bật, cô ấy mở to hai mắt nhìn Hoàng Song Thư rồi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Trần Quân Phi thay lòng đổi dạ rồi? Sao có thể có chuyện này được?
Lúc Trần Quân Phi còn trẻ thì đúng là anh có hơi lăng nhăng, vô liêm sỉ một chút nhưng từ sau khi gặp rồi yêu Hoàng Song Thư thì Trần Quân Phi đã thay đổi hoàn toàn, không bao giờ có chuyện ăn chơi đàng điểm.
Hơn nữa, bây giờ Bánh Quy mới có bảy tám tuổi, sao Trần Quân Phi lại có thể thay lòng được chứ?
"Em không tin à?" Thấy vẻ không tin hiện trên khuôn mặt của Lê Châu Sa, Hoàng Song Thư cười khổ một tiếng.
"Chị dâu, chắc chắn là chị hiểu nhầm rồi." Lê Châu Sa lấy lại tinh thần, nhìn Hoàng Song Thư rồi nói bằng giọng nghiêm túc.
"Mọi người đều không tin chuyện này. Thực ra thì ngay cả chị cũng không tin đầu, nhưng... chị đã nhìn thấy tận mắt" Hoàng Song Thư hít một hơi thật sâu để ép bản thân bình tĩnh lại, cô nhìn Lê Châu Sa rồi nói.
"Chị nhìn thấy gì cơ?" Lê Châu Sa không nhịn được hỏi lại.
"Chị nhìn thấy Phi và người phụ nữ đó hôn nhau."
"Gì ạ?" Chuyện này nghe có vẻ nghiêm trọng rồi đây.
Hoàng Song Thư tận mắt nhìn thấy Trần Quân Phi hôn một người phụ nữ khác.
Nhưng những chuyện như thế này cũng có thể chỉ là hiểu lầm, biết đâu là do người phụ nữ kia cố tình làm như vậy thì sao.
Lê Châu Sa định mở miệng nói ra giả thiết này thì Hoàng Song Thư đã ngắt lời cô.
"Không phải cố ý đâu, là thật đấy... Lúc họ hôn nhau, chị đang đứng bên ngoài cửa văn phòng làm việc. Chị định đi vào tìm Phi nhưng anh ấy lại đang ôm người phụ nữ kia, hai người họ quấn quýt triền miên trên sô pha, không ai ép buộc, cũng không phải do người phụ nữ kia cố tình đặt bẫy. Là Trần Quân Phi chủ động làm như vậy."
"Chuyện này... chắc là có hiểu lầm gì đó." Lê Châu Sa không biết chính xác mọi chuyện đã xảy ra như thế nào cho nên bây giờ điều duy nhất mà cô ấy có thể nói chỉ có thể là câu này thôi.
Hoàng Song Thư liếc nhìn Lê Châu Sa một cái, kéo kéo khỏe mỗi một cách khó khăn rồi đứng lên nói: "Có lẽ dù tình cảm có sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ thay đổi mà thôi, dù sao thì Phi cũng không phải thái giám mà."
Tình yêu mà Trần Thanh Vũ dành cho Huỳnh Bảo Nhi khiến Hoàng Song Thư ghen tỵ, mặc dù Trần Thanh Vũ đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái nhưng tình yêu sâu sắc mà Trần Thanh Vũ dành cho Huỳnh Bảo Nhi là điều mà tất cả mọi người đều phải công nhận. Dù bao nhiêu năm trôi qua thì tấm lòng của Trần Thanh Vũ vẫn luôn thủy chung như vậy, đây là điều mà rất nhiều người đàn ông không thể sánh được.
Hoàng Song Thư vô cùng ghen tỵ với tình yêu thuần khiết, trong sáng đó. Thậm chí cô còn cảm thấy tình cảm giữa cô và Trần Quân Phi cũng sẽ nồng nàn như tình cảm của Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi vậy.
Nhưng chẳng ngờ mọi thứ lại phản tác dụng, chuyện gì nên xảy ra thì cũng phải xảy ra thôi.
"Chị dâu, chị nói chuyện với anh hai một chút đi, có thể mọi chuyện không giống như chị thấy đâu."
Lê Châu Sa nhìn vẻ quyết đoán trên mặt Hoàng Song Thư thì suy nghĩ một chút, cô cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Giữa vợ và chồng thì điều quan trọng nhất vẫn là thẳng thắn với nhau.
Chỉ có như vậy thì hai người mới có thể ở bên nhau lâu dài được.
"Chị lên lầu trước." Hoàng Song Thư không trả lời câu nói của Lê Châu Sa mà chỉ nói với cô ấy một câu bằng giọng điệu nhàn nhạt rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa cau chặt mày lại.
Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào vậy? Trần Quân Phi thực sự sẽ phản bội Hoàng Song Thư sao? Lê Châu Sa không tin là chuyện này sẽ xảy ra.
Bảy giờ tối, sau khi dọn cơm ra, người giúp việc chờ đám Lê Châu Sa xuống ăn cơm.
Lê Châu Sa ôm Phan Lê Long xuống dưới nhà, Bánh Quy cũng ở dưới lầu nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Song Thư đâu cả.
Tối nay Phan Huỳnh Bảo có tiệc xã giao nên đã nói trước với Lê Châu Sa là sẽ không về ăn cơm tối, còn Trần Quân Phi thì chắc là cũng có tiệc xã giao nên mới chưa về.
Nên tối nay chỉ có Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư ăn cơm với nhau.
Lê Châu Sa không thấy Hoàng Song Thư trong nhà bếp nên cô ấy hỏi Bánh Quy đang ngồi ở một bên: "Bánh Quy, mẹ con đi đâu rồi?"
"Mẹ bảo mẹ thấy hơi khó chịu trong người nên bảo chúng ta cứ ăn cơm trước đi." Bánh Quy lắc đầu, trên khuôn mặt bé nhỏ xinh xinh tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Bánh Quy lên lầu gọi mẹ xuống ăn cơm đi." Lê Châu Sa nhìn Bánh Quy bằng ánh mắt âu sầu rồi nói.
Bánh Quy ngoan ngoãn gật đầu rồi lại chạy lên lầu gọi Hoàng Song Thư xuống ăn cơm, năm phút sau cậu bé chạy xuống rồi lắc đầu nói với Lê Châu Sa:
"Mẹ bảo là con với thím ba ăn cơm trước đi, bây giờ mẹ mệt lắm, mẹ không muốn ăn, cũng không thấy đói."
"Vậy hả? Bánh Quy đói bụng rồi sao?" Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Bánh Quy bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
"Con đói rồi." Bánh Quy gật đầu một cái rồi vừa sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình vừa nhìn Lê Châu Sa.
"Vậy Bánh Quy và em ăn cơm cùng nhau để thím ba lên lầu với mẹ một chút được không?" Lê Châu Sa nói với Bánh Quy bằng vẻ nhẹ nhàng.
"Vâng ạ." Bánh Quy gật đầu rồi ôm lấy Phan Lê Long.
Có Bánh Quy trông Phan Lê Long nên Lê Châu Sa cũng khá yên tâm.
Cô ấy lên lầu rồi đi thẳng đến phòng ngủ của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai trả lời. Lê Châu Sa biết bây giờ Hoàng Song Thư không muốn ai làm tới quấy rầy mình cả.
"Chị dâu, sao chị không xuống ăn cơm?" Lê Châu Sa đẩy cửa đi vào thì thấy Hoàng Song Thư đang trợn tròn mắt, nằm ngây người trên giường nên cô ấy rầu rĩ cất tiếng hỏi.
Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên nhìn Lê Châu Sa, vẻ buồn bã nặng nề như ẩn như hiện trong đáy mắt sâu thẳm của cô: "Chị không muốn ăn, cũng không có khẩu vị gì cả, em cứ ăn trước đi."
"Sao lại không ăn cơm được? Chị dâu, chị cứ như thế này thì không tốt đâu."
"Châu Sa, để chị một mình được không em?" Trên khuôn mặt Hoàng Song Thư thoảng qua vẻ bực bội, cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay mình, hít thở sâu một hơi rồi thờ ơ nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa thấy vẻ bực bội tràn ngập trên khuôn mặt của Hoàng Song Thư thì hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Vâng ạ, vậy chị ngồi yên tĩnh một chút đi, em ra ngoài trước. Nếu chị đói bụng thì nói với em nhé, em nấu cơm cho chị ăn."
"Ừ, chị biết rồi."
Sau khi Lê Châu Sa ra khỏi phòng, Hoàng Song Thư lấy điện thoại ra rồi gọi cho Trần Quân Phi.
Cô gọi hai lần, lần đầu tiên Trần Quân Phi không nhấc máy, lần thứ hai mới kết nối thành công.
"Alo." Giọng nói của Trần Quân Phi truyền tới một cách mơ hồ, đầu dây bên kia có vẻ hơi ồn ào, thậm chí Lê Châu Sa còn nghe rõ mồn một những tiếng ồn ào ấy.
Hoàng Song Thư hít sâu một hơi rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: "Trần Quân Phi, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Anh đang họp, có chuyện gì thì chờ anh về rồi nói." Trần Quân Phi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút truyền tới từ đầu dây bên kia, ngón tay của Hoàng Song Thư siết chặt lại.
Hoàng Song Thư chưa từng nghĩ đến, nhiều năm như vậy trôi qua mà cô lại bị Trần Quân Phi đối xử bằng thái độ lạnh lùng như thế này.
Hoàng Song Thư gục đầu xuống, hít sâu vào một hơi rồi kéo kéo khóe miệng một cách khó khăn. Cô ném điện thoại sang một bên rồi từ từ nhằm hai mắt lại.
Trần Quân Phi, nói cho em biết đi, thực sự thì anh không hề có tình cảm với em ư?
Người ta đều nói là nếu như đôi lứa ở bên nhau hơn bảy năm thì sau đó sẽ kề cạnh mãi mãi không rời, chúng ta... có phải chúng ta cũng đang đến giai đoạn này rồi đúng không?
"Em sao thế? Vừa về đến nhà đã thấy em căng thẳng vậy rồi, em thấy khó chịu ở đâu à? Hay là Lê Long quấy em?" Mười rưỡi Phan Huỳnh Bảo mới về. Vừa về đến nhà, anh ấy đã thấy cô gái nhỏ của mình đang nằm lì ở trên giường không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ căng thẳng, gay gắt.
Phan Huỳnh Bảo giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Lê Châu Sa rồi cau mày hỏi.
Lê Châu Sa lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi chép chép miệng nói: "Phan Huỳnh Bảo, anh hai ngoại tình rồi hả?"
Câu hỏi của Lê Châu Sa làm Phan Huỳnh Bảo nghẹn họng, không nuốt xuống được.
Nửa mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm xuống, anh ấy xoa xoa huyệt thái dương bằng vẻ khó chịu rồi nhíu mày hỏi Lê Châu Sa: "Châu Sa, cả ngày em ngồi nghĩ cái gì vậy?"
"Anh chỉ cần trả lời em là đúng hay không đúng thôi."
"Em nghe được tin này ở đâu?"
Thực sự thì Phan Huỳnh Bảo không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ nữa, tại đi lên.
"Tôi muốn gặp Đinh Kiến Quốc." Trần Thanh Thảo hít sâu một hơi, nhìn cô người lễ tân đang cản mình lại rồi chậm rãi nói.
"Rất xin lỗi cô Thanh Thảo, chúng tôi không thể để cô đi lên được." Cô gái ở quầy lễ tân nhìn Trần Thanh Thảo rồi lắc đầu nói.
"Tôi nói là tôi muốn gặp Đinh Kiến ốc, nhất định tôi phải gặp được Đinh Kiến Quốc." Thấy người lễ tân không cho mình đi lên, Trần Thanh Thảo định xông vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]