Chương trước
Chương sau
Hoàng Song Thư nhìn Vũ Băng Trang, trên giấy viết rằng: “Có thể ở bên chị một chút không?”

Không hiểu sao đứa bé này lại khiến cô có một cảm giác rất thân thiết, có lẽ đứa trẻ này có một ánh mắt rất giống với bé Gạo Tẻ nên khiến cô nhớ tới cô bé kia.

Cái chết của bé Gạo Tẻ là một đả kích rất lớn trong lòng Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

Đối với Hoàng Song Thư mà nói, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Được.” Vũ Băng Trang toét miệng cười lên, gương mặt xinh đẹp của cô bé càng nhìn càng cảm thấy thích.

Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thử xong áo cưới ra thì nhìn thấy Hoàng Song Thư đang ở cùng với Vũ Băng Trang.

Nhìn thấy Vũ Băng Trang, trái tim Phan Huỳnh Bảo run lên từng hồi.

Anh ấy đi về phía Vũ Băng Trang, cầm lấy bả vai Vũ Băng Trang rồi nhìn cô bé thật kỹ.

Khuôn mặt Vũ Băng Trang vô cùng mê man nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Anh đẹp trai, anh sao vậy?”

Trên gương mặt trắng nõn của Vũ Băng Trang tràn đầy nghi hoặc nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Gạo Tẻ? Có phải là em không?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Băng Trang, giọng nói của anh ấy hơi kích động.

Vũ Băng Trang khẽ lắc đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn Phan Huỳnh Bảo.

“Anh đẹp trai, anh gọi em sao? Em không phải tên Gạo Tẻ, em tên là Vũ Băng Trang.”

“Làm sao có thể chứ? Em là bé Gạo Tẻ có đúng không? Nói cho anh biết đi, em là bé Gạo Tẻ.” Tâm trạng Phan Huỳnh Bảo vô cùng kích động, anh ấy nắm lấy bả vai Vũ Băng Trang rồi khàn giọng nói.

Vũ Băng Trang khẽ nháy mắt, chẹp chẹp miệng: “Anh đẹp trai, em thật sự không phải là Gạo Tẻ mà.”

“Phan Huỳnh Bảo, anh sao vậy?” Lê Châu Sa nhìn thấy tâm trạng Phan Huỳnh Bảo kích động như vậy thì tiến lên bắt lấy tay anh ấy.

Nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo khẽ giật mình.

Anh ấy từ từ buông Vũ Băng Trang ra, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo chút cô đơn: “Có thể là anh nhìn nhầm rồi.”

Hoàng Song Thư nhìn vẻ mặt đau buồn của Phan Huỳnh Bảo thì hiểu rõ tại sao anh lại có vẻ mặt như vậy.

Cô dịu dàng nói với Vũ Băng Trang: “Băng Trang, em có đồng ý đến nhà họ Trần chơi không?”

“Được ạ.” Vũ Băng Trang cong môi cười vô cùng ngây thơ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Vũ Băng Trang, trong lòng Hoàng Song Thư cũng khẽ nhói lên đau xót.

Nếu như Gạo Tẻ còn sống thì chắc là cũng trạc tuổi Vũ Băng Trang nhỉ?

Nghĩ đến Gạo Tẻ, đáy mắt Hoàng Song Thư mơ hồ dâng lên chút phức tạp và đau khổ.

Lê Châu Sa không biết chuyện của Gạo Tẻ, cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo mất khống chế như vậy bèn nhìn sang gương mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang rồi không nói gì cả.

Sau khi chụp áo cưới xong, một đám người lập tức trở về nhà.

Trên xe, Hoàng Song Thư thỉnh thoảng cũng trò chuyện với Vũ Băng Trang.

Dường như Vũ Băng Trang cũng rất hợp với Hoàng Song Thư, nói rất nhiều câu chuyện hài hước cho cô nghe.

Hoàng Song Thư thấy Vũ Băng Trang dễ thương như vậy thì cũng nở một nụ cười dịu dàng.

Lê Châu Sa ngồi bên cạnh Phan Huỳnh Bảo, cô ấy quét mắt nhìn về phía Vũ Băng Trang và Hoàng Song Thư rồi nhẹ giọng nói: “Anh biết cô gái kia sao?”

“Rất giống em gái anh” Phan Huỳnh Bảo cũng không có ý định giấu Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa nghe vậy, vẻ mặt khẽ chấn động nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Em gái của Phan Huỳnh Bảo? Lê Châu Sa đã nghe nói rồi nhưng mà không phải em gái anh ấy đã chết rồi sao, không ngờ…

“Thật xin lỗi.” Lê Châu Sa nắm tay Phan Huỳnh Bảo, cô ấy biết bây giờ anh ấy đang rất đau lòng.

Hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi vô cùng yêu thương em gái mình, dù sao đó cũng là đứa em gái duy nhất của bọn họ nhưng cô bé đã mất sớm như vậy nên Phan Huỳnh Bảo đau lòng đến thế cũng là điều đương nhiên.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, đôi mắt màu xanh lục hiện lên chút phức tạp: “Lúc con bé chết chỉ mới sáu tuổi mà thôi.”

Lê Châu Sa đau lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau có đúng không?”

Lê Châu Sa vẫn luôn biết thật ra Phan Huỳnh Bảo chỉ có vẻ ngoài kiên cường mà thôi.

Anh ấy là một người rất cô độc, Lê Châu Sa muốn cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo để chăm sóc anh ấy, vĩnh viễn không xa nhau.

“Ngốc quá.” Phan Huỳnh Bảo đưa tay ra nhéo nhéo bàn tay Lê Châu Sa.

“Phan Huỳnh Bảo, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.” Lê Châu Sa chủ động ôm lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo, thậm chí cô ấy còn đưa môi mình dán sát vào môi anh ấy rồi lẩm bẩm.

Phan Huỳnh Bảo để mặc cho Lê Châu Sa càn quấy, chỉ ôm chặt cô ấy vào lòng.

Mẹ, con đã yêu một người phụ nữ rồi. Cô ấy tên là Lê Châu Sa, con và cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc có đúng không?

Bố đã từng rất tiếc nuối vì không được ở bên mẹ nhưng con sẽ không như vậy đâu, tuyệt đối không.

“Em ấy thật sự không phải là Gạo Tẻ sao?” Khi Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư đưa Vũ Băng Trang về nhà họ Trần thì Trần Quân Phi cũng cho rằng cô bé này là em gái Gạo Tẻ của mình.

Đối với Trần Quân Phi mà nói, cái chết của bé Gạo Tẻ cũng là một chuyện vô cùng đau khổ.

“Không phải.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa và mọi người chơi đùa bên kia, trái tim âm ỉ chút khó chịu rồi khẽ lắc đầu.

Ánh mắt Trần Quân Phi vô cùng phức tạp và khổ sở: “Anh cứ cho rằng đó là bé Gạo Tẻ.”

Vừa rồi cô bé kia cười lên thật sự rất giống với bé Gạo Tẻ.

“Cậu hai, cậu ba, trước cửa có một người phụ nữ tên là Vũ Phương Thùy nói muốn tìm cậu ba.” Quản gia từ bên ngoài đi vào, sau đó đến bên cạnh hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi rồi cung kính nói.

Vũ Phương Thùy?

Ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hơi tối xuống, anh ấy nhìn Trần Quân Phi rồi đi ra phòng khách.

Sau khi đi ra trước sân thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Vũ Phương Thùy đang đứng trước cửa biệt thự.

Vũ Phương Thùy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thì lập tức cuống cuồng nói: “Cậu chủ Bảo, có phải em gái tôi ở đây không?”

“Cô đến đây tìm Băng Trang à?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thùy rồi nói.

“Tôi vẫn luôn tìm kiếm em gái tôi, bên tiệm áo cưới nói rằng đã nhìn thấy em gái tôi đi cùng mọi người cho nên…” Vũ Phương Thùy hơi sợ hãi nói với Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thùy thật lâu rồi cho người đưa cô ấy vào.

Khi Phan Huỳnh Bảo dẫn Vũ Phương Thùy bước vào, Vũ Băng Trang đang chơi vô cùng vui vẻ.

Sau khi cô bé nhìn thấy Vũ Phương Thùy thì lập tức nhào qua: “Chị, chị đến tìm em sao?”

“Cái con bé này, em chơi đến điên luôn rồi sao?” Vũ Phương Thùy thấy Vũ Băng Trang biết lấy lòng mình như vậy thì khẽ sờ đầu cô bé rồi nói.

Phía dưới mặt của Vũ Băng Trang có một vết sẹo giống như trước kia bị thương đã để lại vậy.

“Em sai rồi được chưa? Thật khó khăn lắm mới được nghỉ, đương nhiên em phải chơi cho vui rồi.” Vũ Băng Trang nháy nháy cặp mắt xinh đẹp nói với Vũ Phương Thùy.

Nhìn Vũ Băng Trang đáng yêu như vậy, Vũ Phương Thùy không khỏi thở dài một hơi.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu chủ Phi và cậu chủ Bảo đã chăm sóc em gái tôi.”

“Em gái cô rất dễ thương, bây giờ đang học trung học sao?”

“Đúng vậy, đã học lớp sáu rồi.” Trên mặt Vũ Phương Thùy treo lên một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Con bé rất thông minh, mỗi lần đều đạt hạng nhất”

“Thì ra là một học sinh giỏi à?” Lê Châu Sa ôm lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo rồi cười cười trêu chọc Vũ Băng Trang.

Vũ Phương Thùy nhìn dáng vẻ thân mật của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thì trong lòng có chút khổ sở.

“Chị, em muốn ở lại đây có được không?” Vũ Băng Trang lắc lắc cánh tay Vũ Phương Thùy rồi nháy mắt nói.

Vũ Phương Thùy nghe vậy thì hơi lo lắng: “Bằng Trang, chúng ta không thể quấy rầy…”

“Không sao, chúng tôi cũng rất thích Băng Trang.” Trần Quân Phi liếc nhìn Vũ Phương Thùy rồi khẽ cắt đứt lời nói của cô ấy.

“Em muốn chơi chung với các anh, hai anh đẹp trai này đối xử với em rất tốt.”

“Vậy… Băng Trang làm phiền cậu chủ Phi rồi.”

Vũ Phương Thùy thấy Băng Trang rất được lòng người nhà họ Trần thì không khỏi cười nhạt.

“Cô Phương Thùy còn chưa ăn cơm đúng không? Hay là ở lại đây ăn đi.”

Trần Quân Phi nhìn Vũ Phương Thùy rồi nói.

Vũ Phương Thùy hơi do dự nhìn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, thấy anh ấy cũng thờ ơ giữ mình lại thì đáy mắt cô ấy hơi mờ mịt: “Cảm ơn.”

Dù chỉ ở cùng nhau được một lúc nhưng cô ấy cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Trong nhà họ Trần đều là tiếng cười nói của Vũ Băng Trang, ngay cả người ít nói ít cười như Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi cũng khẽ cong môi khi nghe thấy tiếng cười của cô bé.

Hoàng Song Thư ôm lấy Bánh Quy, thấy Trần Quân Phi hiếm khi lại buông lỏng mỉm cười như vậy thì trong lòng vô cùng phiên muộn.

Vũ Phương Thùy nhìn khóe miệng Phan Huỳnh Bảo cong lên một nụ cười dịu dàng thì trong lòng cũng đau xót không nguôi, người có thể khiến cho Phan Huỳnh Bảo nở nụ cười như vậy thì có lẽ ngoại trừ Vũ Băng Trang ra, chỉ còn Lê Châu Sa.

Cô ấy rất hy vọng sẽ có một ngày mình cũng có thể khiến Phan Huỳnh Bảo mỉm cười như vậy.

Sau khi cơm nước xong, Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa kéo Vũ Phương Thùy ngồi lại nói chuyện cùng nhau. Phụ nữ tụ họp một chỗ thì luôn có rất nhiều chuyện để nói.

Hoàng Song Thư viết giấy hỏi Vũ Phương Thùy có bạn trai hay không, cô ấy chỉ lắc đầu cười khổ: “Loại phụ nữ đã ly hôn như tôi thì làm sao có người đàn ông nào thích cơ chứ?”

Nghe thấy lời nói coi thường bản thân của Vũ Phương Thùy, trên mặt Hoàng Song Thư cũng vô cùng buôn phiên.

Cô không nói gì nhưng ngược lại dường như Lê Châu Sa và Vũ Phương Thùy rất hợp nhau, hai người họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Một lát sau thì Vũ Phương Thùy rời đi, lúc sắp đi cô ấy còn nhờ Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi chăm sóc thật tốt cho Vũ Băng Trang.

Phan Huỳnh Bảo đưa Lê Châu Sa trở lại nhà họ Phan, ngay lập tức cô ấy không kịp chờ đợi mà đè Phan Huỳnh Bảo lên vách tường hôn mãnh liệt.

Đối mặt với một người phụ nữ hừng hực như lửa thế kia, Phan Huỳnh Bảo buồn cười nắm mũi cô ấy: “Lê Châu Sa, em như vậy sẽ hù chết anh đấy.

“Anh không thích em như thế sao?”

Lê Châu Sa nghe vậy thì cho rằng Phan Huỳnh Bảo không thích mình chủ động, âm thanh nhỏ nhẹ dè dặt của cô ấy vang lên.

Mặc dù Lê Châu Sa đã trưởng thành nhưng tâm tư lại vô cùng nhạy cảm, Phan Huỳnh Bảo đau đầu không thôi.

“Ngốc quá, làm sao anh lại không thích em chủ động chứ. Anh đùa thôi mà, anh rất thích em chủ động.”

Nghe vậy, hai gò má Lê Châu Sa không khỏi nóng bừng lên.

Cô ấy khẽ nháy mắt, dùng đầu cọ vào ngực Phan Huỳnh Bảo rồi nhẹ giọng thì thâm: “Vậy anh đừng chạm vào người phụ nữ khác nhé, cho dù người phụ nữ khác có chủ động thế nào thì cũng không được đâu đấy.”

“Biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo khẽ cười, anh ấy ôm lấy Lê Châu Sa rồi đi tới bên giường.

Lê Châu Sa nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo lấy áo mưa ra thì ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

Từ sau lần trước, Phan Huỳnh Bảo không bảo người giúp việc thêm thuốc ngừa thai trong thức ăn nữa mà sẽ tự mình mang bao.

Anh ấy không muốn Lê Châu Sa uống mấy loại thuốc ngừa thai kia nên cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Sau một trận mây mưa, Lê Châu Sa lười biếng quấn lấy Phan Huỳnh Bảo, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

“Không muốn tắm sao?” Thấy hôm nay Lê Châu Sa dính người như vậy, Phan Huỳnh Bảo không khỏi nhướng mi hỏi.

“Em muốn anh.” Lê Châu Sa nằm trong ngực Phan Huỳnh Bảo, chân mày mang theo vẻ quyến rũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.