Năm phút sau, Hoàng Song Thư ôm Bánh Quy lại đây, Hoàng Khánh Ngân nhìn khuôn mặt tình xảo xinh đẹp của Bánh Quy thì nhịn không được lên tiếng nói: "Chị, thàng bé thật đáng yêu" "Đúng vậy, Bánh Quy thật sự rất đáng yêu" Hoàng Song Thư nhìn Bánh Quy cầm ngón tay của mình cho vào trong miệng mút, nở nụ cười. "Chị, bây giờ chị có cảm thấy hạnh phúc không?" Hoàng Khánh Ngân nhìn Hoàng Song Thư, nhẹ giọng hói. “Rất hạnh phúc." Hoàng Song Thư hôn lên mặt Bánh Quy, nói với Hoàng Khánh Ngân. "Ừm, em cũng sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, sẽ không để chị phải lo lắng nữa." "Hoàng Khánh Ngân, em đã trưởng thành rồi” Lời nói của Hoàng Khánh Ngân khiến trong lòng Hoàng Song Thư cảm thấy ấm áp.
Hoàng Khánh Ngân thật sự đã trưởng thành rồi, như vậy thật tốt.
Hoàng Khánh Ngân liếm môi, nở nụ cười thẹn thùng nói: "Đã đến lúc em phải trưởng thành rồi đúng không? Trước kia em đã làm ra những chuyện sai lầm, sau này em sẽ cố gắng làm một người em tốt." "Um."
Buổi tối, để chúc mừng Hoàng Khánh Ngân đã được tự do, Trần Quân Phi kêu đầu bếp làm rất nhiều món ăn phong phú, hốc mắt cô ta đỏ lên khi nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn
Cô ta đứng dậy khom lưng nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn.”
Thấy Hoàng Khánh Ngân nói như vậy, ánh mắt Hoàng Song Thư mang theo nét vui mừng, cô cầm tay Trần Quân Phi rồi nói với Hoàng Khánh Ngân: "Được rồi, chúng ta ăn đi." "Vâng."
Hoàng Khánh Ngân hít mũi, gật đầu,
Hôm nay, Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn ít nói, sau khi ăn xong anh ấy lập tức rời đi. Truyện Teen Hay
Trần Quân Phi có chuyện phải làm nên bảo Hoàng Khánh Ngân và Hoàng Song Thư bể Bánh Quy vào phòng ngủ chơi.
Hai chị em vẫn luôn nói chuyện phiếm cho tới sáng hôm sau, Hoàng Song Thư mới rời đi.
Ngày hôm sau, Hoàng Khánh Ngân bắt đầu tìm việc làm. Hoàng Song Thư không còn làm đạo diễn nữa, bởi vì Trần Quân Phi cảm thấy công việc đó hơi nguy hiểm, hơn nữa bây giờ hai chân anh không tiện nên Hoàng Song Thư muốn vào tập đoàn Trần Thăng giúp Trần Quân Phi xử lý công việc.
Lúc giữa trưa, Hoàng Song Thư tham gia một cuộc họp cùng với Trần Quân Phi, lúc hai người trở về thì nhìn thấy Lâm Tấn Sang ở bên ngoài tập đoàn. Lâu rội Lâm Tấn Sang không đến đây tìm Hoàng Song Thư, có lẽ vì Trần Quân Phi ngăn cản khiến cho Lâm Tấn Sang không có cách nào tới gần cô được.
Nhìn thấy Lâm Tấn Sang, ánh måt Hoàng Song Thư mang theo một chút vui mừng: "Lý Tấn Sang, lâu rồi không gặp anh." "Có ránh không?" Lâm Tân Sang nở nụ cười ôn hòa hỏi
Hoàng Song Thư. "Có." "Không ránh." Hoàng Song Thư vừa trả lời thì Trần Quân Phi đã lạnh lùng ngắt lời cô.
Vẻ mặt Hoàng Song Thư hiện lên chút xấu hổ, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Trần Quân Phi rồi nói: "Trần Quân Phi, Lý Tấn Sang là bạn của em "Anh nói rồi, người đàn ông này không có ý tốt với em" Trần Quân Phi không tin Lâm Tấn Sang không có mục đích gì với Hoàng Song Thư, bối cảnh của người đàn ông này khó tra như vậy, nhất định có gì không thể cho ai biết. Hơn nữa, Phan Huỳnh Bảo đã điều phát hiện ra một chuyện, có lẽ Trương Cúc Hoa đã bị người đàn ông này xui khiến. Một con người nguy hiểm như vậy, sao Trần Quân Phi có thể để anh ta tiếp cận Hoàng Song Thư chứ.
Hoàng Song Thư nhìn dáng vẻ lạnh nhạt khiến người khác sợ hãi của Trần Quân Phi, định nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.
Cô đau đầu nhìn Trần Quân Phi rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Tấn Sang. "Xem ra cậu chủ Phi có hiểu lầm gì với tôi nhi Lâm Tấn Sang buông tay, nói với vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội. "Lý Tấn Sang, tôi cảnh cáo cậu không được tới gần Hoàng Song Thư, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đấy" Trần Quân Phi lạnh lùng để lại những lời này rồi nằm tay Hoàng Song Thư rời đi. Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt âm trầm của Trần Quân Phi, cô không dám làm trái ý anh, chỉ ra hiệu bảo Lâm Tấn Sang chờ một chút rồi đi theo Trần Quân Phi vào công ty Lâm Tấn Sang lười biếng nhìn bóng dáng của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, đáy mắt loé lên một tia lạnh lẽo. “Hoàng Song Thư, em nghe rõ cho anh, anh không thích tên Lý Tấn Sang đấy, sau này tránh xa cậu ta ra một chút." Sau khi trở lại văn phòng, Trần Quân Phi lạnh lùng ra lệnh cho Hoàng Song Thư.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, Hoàng Song Thư buồn cười vươn tay nhéo tay Trần Quân Phi, cười nói: “Được rồi, em biết rồi." "Không được gặp cậu ta." Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Song Thư, anh nhãn mạnh lần thứ hai.
Hoàng Song Thư thấy Trần Quân Phi khẩn trương như vậy thì đành phải đau đầu nói: "Biết rồi, em nhất định sẽ không gặp anh ấy, được chưa?" "Anh đói bụng" Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư không lừa mình thì buông tay cô ra, lười biếng nói với cô,
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi, mặt cô tối sầm lại. "Em là vợ anh, không phải người hầu của anh" "Vợ yêu, chồng em đang đói bụng” Trần Quân Phi nhìn chăm chăm vào ngực Hoàng Song Thư, ánh mắt của anh làm cả người cô nóng lên.
Hoàng Song Thư xấu hổ che ngực lại, buồn bực nói: “Trân Quân Phi, anh đang nhìn cái gì đó?" "Đột nhiên anh rất thích tư thể này" Nhìn thấy Hoàng Song Thư ửng đỏ, Trần Quân Phi nói.
Khỏe màt Hoàng Song Thư giật giật. vẻ mặt
Hai chân của Trần Quân Phi không tiện nên vì không cho muốn cho lòng tự trọng của anh bị ảnh hưởng, Hoàng Song Thư đã nghĩ ra một phương pháp tương đối xấu hổ để giúp Trần Quân Phi, không ngờ bây giờ anh lại còn rất hăng hái. "Trần Quân Phi, đồ lưu manh." Hai má Hoàng Song Thư đỏ bừng, xấu hổ buồn bực nói với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi lưu manh nhìn Hoàng Song Thư, nghiền ngẫm nói: “Anh thích lưu manh với em đấy, thì sao?" “Em... đi mua đồ ăn cho anh." Bị người đàn ông này nhìn bằng ánh mắt dâm tà như vậy, Hoàng Song Thư cảm thấy hai chân mình mềm như bông.
Cô nói một câu rồi hoảng loạn rời khỏi văn phòng của Trần Quân Phi.
Nhìn Hoàng Song Thư chạy như ma đuổi, khóe môi Trần Quân Phi khế cong lên.
Khuôn mặt vốn lạnh lạnh lùng của người đàn ông, giờ phút này càng trở nên nhu hòa và đẹp trai.
Nếu có thể ở bên Hoàng Song Thư cả đời, gãy chân thì có
THE O là gì chứ? "Lý Tấn Sang, anh tìm em có chuyện gì không?" Sau khi mua cơm xong, Hoàng Song Thư tranh thủ đi gặp Lâm Tấn Sang đang chờ mình.
Lâm Tấn Sang nghe vậy thì bày ra vẻ mặt buồn bã nói: "Có phải anh xuất hiện làm em khó xử không?"
Lúc Hoàng Song Thư ở nước ngoài đều được Lâm Tấn Sang quan tâm chăm sóc, vì thế nên cô đã xem ảnh ta như người nhà, bây giờ anh ta lại nói lời xa lạ như vậy khiến Hoàng Song Thư cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô lắc đầu nói: "Không... Sao có thể chứ?" "Hình như cậu chủ Phi có hiểu lầm gì rất lớn với anh, luôn cho rằng anh sẽ làm em tổn thương, sao anh có thể làm em tổn thương được chứ?”
Giọng nói của Lâm Tấn Sang nhỏ dần, ánh mắt anh ta mang theo một chút bất đắc dĩ.
Hoàng Song Thư nghe vậy thì nắm chặt tay lại, liếm môi nói: “Xin lỗi, thật ra là vì anh ấy quá quan tâm đến em thôi. Dù sao thì Trương Cúc Hoa cũng đã làm ra chuyện đó cho nên anh ấy luôn có ý thù địch với những người bên cạnh em" “Thật ra anh cũng không tức giận gì với em hay anh ta cả, em chỉ cần biết anh không làm em tổn thương, cũng không có gì mục đích gì với em là được." "Lý Tấn Sang.." Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở. "Song Thư, mấy ngày nữa là sinh nhật anh, anh cũng không có người thân nào ở đây, ngày đó em có muốn đến ăn sinh nhật cùng anh không?” "Sinh nhật anh?" Hoàng Song Thư giật mình nhìn Lâm Tấn Sang nói. Cô và Lâm Tấn Sang cũng đã ở chung một thời gian nhưng cô chưa bao giờ nhớ sinh nhật Lâm Tấn Sang là khi nào. "Đúng vậy, không biết ngày đó em có rảnh không, ăn sinh nhật một mình cũng hơi cô đơn nên anh muốn rủ em ăn sinh nhật cùng, không biết em có thời gian không?" "Em nhất định sẽ đến.” "Um"
Sau khi tạm biệt Hoàng Song Thư, Lâm Tấn Sang lập tức rời đi.
Lâm Tấn Sang đứng dựa vào xe, nhìn chằm chằm vào Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Tần Sang nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thì tỏ ra ôn hòa nói: "Sao cậu chủ Bảo lại ở đây? Chẳng lẽ là đang đợi tôi sao?" "Cậu tới gần Song Thư vì mục đích gì?” Phan Huỳnh Bảo đứng thẳng người lên, lạnh lùng đi về phía Lâm Tấn Sang, khuôn mặt lạnh bằng của anh ấy hiện lên sự âm trầm và quỷ mị.
Phan Huỳnh Bảo nói xong, Lâm Tấn Sang giả vờ vô tội, cười nhẹ một tiếng, lười biếng nói: "Cậu chủ Bảo đang nói gì vậy? Sao tôi lại cảm thấy không hiểu anh đang nói gì?" "Đừng khiêu chiến sự kiên nhân của tôi, Lý Tấn Sang, cậu muốn chết thì tôi nhất định sẽ giúp cậu”
Phan Huỳnh Bảo tới gần Lâm Tấn Sang, nhìn anh ta ánh mắt lạnh bằng khát máu. "Hình như cậu Bảo bị bệnh ảo tưởng rồi, tôi còn có việc, xin phép đi trước nhé."
Lâm Tấn Sang phất tay với Phan Huỳnh Bảo rồi rời đi. Nhìn bóng dáng Lâm Tấn Sang rời đi, con ngươi Phan Huỳnh Bảo càng thêm âm u. “Baker, gần đây hành động của Lâm Tấn Sang có gì bất thường không?” "Tạm thời không phát hiện ra bất cứ bất thường nào" Baker nhìn Phan Huỳnh Bảo thành thật trả lời. "Đêm nay cho người chuẩn bị hành động, đầu tiên tôi muốn nhìn xem phản ứng của Trương Khánh Toàn." "Vâng."
Anh ấy sẽ không để họ làm hại Trần Quân Phi và Hoàng
Song Thư. "Mẹ. di."
Bánh Quy càng ngày càng nói được nhiều, thắng bé loạng choạng đứng lên đi về phía Hoàng Song Thư và Hoàng Khánh
Ngân.
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu của Bánh Quy, hai người nhìn nhau cười. “Bánh Quy, đi đến chỗ mẹ đi." "Bảnh Quy, đến chỗ dì đi, dì có rất nhiều đồ ăn ngon. Xem này, đây là cherry cháu thích ăn nhất, còn có nho nữa." Bánh Quy chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn nhìn bàn tay Hoàng Song Thư rồi nhìn đồ ăn trong tay Hoàng Khánh
Ngân, dường như đang suy nghĩ mình nên đi về phía nào.
Nhìn dáng vẻ này của Bánh Quy, Hoàng Song Thư cười nói: Nhóc con tham ăn."
Bánh Quy nhìn Hoàng Song Thư, dứt khoát bò về phía Hoàng Khánh Ngân.
Hoàng Khánh Ngân bể Bánh Quy lên, hôn một cái thật mạnh lên mặt thắng bé, cười hì hì nói: “Bánh Quy thật là đáng yêu.”
Hoàng Song Thư mim cười nhìn Hoàng Khánh Ngân và Bánh Quy chơi với nhau. “Hoàng Khánh Ngân, em trông Bánh Quy nhé, chị xuống phòng bếp." "Ừm."
Hoàng Khánh Ngân nhìn Hoàng Song Thư vào phòng bếp, nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bánh Quy, cười tủm tỉm nói: "Bánh Quy, gọi dì đi." "Di." Khuôn mặt bụ bẫm của Bánh Quy đầy vẻ lấy lòng nhìn Hoàng Khánh Ngân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]