Chương trước
Chương sau
"Cậu Huỳnh Bảo, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã tìm thấy vòng tay và một vài mảnh quần áo nhỏ. Chúng tôi đoán đó có thể là của cô Trần Thanh Thảo, Vì vậy, chúng tôi hy vọng cậu Huỳnh Bảo có thể đến đồn công an một chuyển."

Sao Gao Tẻ có thể chết được? sao có thể như thế được?

Phan Huỳnh Bảo không thể quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vì vậy anh ấy ngay lập tức gọi cho Trần Quân Phi, và ngay sau đó hai người cùng nhau đến đồn công an.

Sau khi đến nơi, công an điều tra vụ tai nạn đã đưa những đồ vật đó cho Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi. Trần Quân Phi run rẩy cầm lấy và xem xét chiếc vòng, đầu óc của anh bỗng trở nên trống rồng. "Không đúng.. đây là giả" Phan Huỳnh Bảo ném manh chiếc vòng xuống đất, túm lấy áo của công an và hét lên. Các công an nhìn bộ dạng kinh hãi của Phan Huỳnh Bảo, họ có chút sợ hãi. "Cậu Huỳnh Bảo, xin hãy bình tĩnh trước. Chúng tôi không thể xác nhận hoàn toàn rằng xác chết này là của cô Thanh

Thảo." “Anh nghe rõ cho tôi, Gạo Tẻ tuyệt đối sẽ không thể chết” Phan Huỳnh Bảo nhìn các công an với đôi mắt đỏ rực, luồng khí dữ tợn thậm chỉ cứng rắn trên người anh ấy khiến người ta sợ đến mức thở không ra hơi. "Đủ rồi, chúng ta về trước đi. Thỉ thể này không phải của Gạo Tẻ. Chắc chắn Gạo Tẻ vẫn ở nhà chờ chúng ta trở về."

Trần Quân Phi hung hăng liếc nhìn những vị công an đang sợ hãi không dám lên tiếng kia, nghiêm nghị nói với Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi rời khỏi đồn công an với chiếc vòng. Sau khi họ trở về nhà họ Trần, ảnh đèn sáng rực rỡ cả căn biệt thự, Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây đều đang ngồi trên ghế sofa, thậm chí Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang cũng tới.

Hóa ra mọi người đã xem tin tức và biết xác chết đó có thể là bé Gạo Tẻ nên đều muốn đến hỏi chuyện gì đã xảy ra? "Quân Phi, Huỳnh Bảo, nói cho di biết chuyện gì đang xảy ra vây? Chuyện gì đã xảy ra với cái xác đó? Sẽ không phải của Gạo Tẻ, phải không? Nói cho dì biết, cái xác đó không phải của Gạo Tẻ, phải không?"

Vũ Khả Hân nhất thời không khống chế được cảm xúc, bà ấy bước đến trước mặt Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, hỏi hai người họ với đôi mắt run rẩy.

Trần Quân Phi không nói gì, Phan Huỳnh Bảo cũng không, hai người đàn ông đều trầm mặc đến mức đáng sợ. "Nói đi? Có phải là Gạo Tẻ không? Công an chắc đã có nhầm lần, phải không?" Nhìn thấy Phan Huỳnh Báo và Trần Quân Phi im lặng, Vũ

Khả Hân tức giận gầm lên. "Khả Hân, em bình tĩnh trước đi. Công an chỉ đang phỏng đoán thôi. Việc này hãy để cho Quân Phi và Huỳnh Bảo giải quyết, em đừng kích động quá.

Nhìn thấy Vũ Khả Hân quá kích động, Vũ Hoàng Nam không thể không bước tới và ôm lấy cơ thể bà ấy. "Sao lại không kích động cho được? Rõ ràng em đã hứa với Vân Hạ sẽ chăm sóc Gạo Tẻ thật tốt. Nếu Gạo Tẻ xảy ra chuyện, em phải làm thế nào? Rốt cuộc em nên..." "Xin lỗi" Hoàng Song Thư năm chặt tay, một lúc lâu sau, cô đến chỗ Vũ Khả Hân và những người khác, cúi đầu xin lỗi họ. Trân Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư với đôi mắt đỏ hoe, nhưng không nói được lời nào. "Trước đó Gạo Tẻ ở một mình trên ghế dài trong công viên. Tôi nhìn thấy cô bé, tôi đã đưa cô ấy về nhà và bảo cô ấy đợi tôi ở nhà. Khi tôi và Tấn Sang trở về nhà thì Gạo Tẻ đã biến mất. Tôi đã cho người đi tìm, tôi còn tưởng Gạo Tẻ đã về nhà, nhưng không ngờ... không ngò..." "Gao Te... huhuhu."

Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây không kìm được nước mắt, Phan Huỳnh Bảo lao ra khỏi nhà họ Trần, trong khi đó Trần Quân Phi thì nhìn Hoàng Song Thư, buồn bã và đau đớn bước lên lầu. 

Nhìn bóng lưng trơ trọi và cô đơn của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, có thẳng lưng và vươn tay ra, cố gắng giữ Trần Quân Phi, nhưng Trương Cúc Hoa đã nhanh chóng tiến lên đỡ anh. "Quân Phi, đừng lo lắng, chắc chắn công an có nhầm lần thôi. Gạo Tẻ sẽ không sao, nhất định sẽ không sao."

Trương Cúc Hoa ấm áp an ủi Trần Quân Phi, nhìn biểu hiện của cô ta, khóe môi của Hoàng Song Thư bồng có một mùi chua xót.

Cô đờ đẫn nhìn bóng lưng rời đi của Trần Quân Phi với nét mặt cô đơn mờ nhat. "Song Thư, chúng ta về trước đi, mọi chuyện có thể không bi quan như chúng ta nghĩ đâu." "Vâng."

Hoàng Song Thư gật đầu với đôi mắt u sầu.

Cô cầu trời, mong rằng Gạo Tẻ sẽ không sao, Gạo Tẻ sẽ bình an vô sự. "Thật không? Cho người làm gọn gàng hơn một chút. Nhớ là tôi không muốn ai biết nó đang ở đâu."

Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Lâm Tấn Sang lóe lên tia giêu cợt. Trần Quân Phi, anh đã mang đến cho anh trai tôi bao nhiêu đau đớn, tôi sẽ khiến anh chịu đau đớn gấp đôi. "Tấn Sang, có chuyện gì sao?” Trương Khánh Toàn tỉnh lại không thấy Lâm Tấn Sang trên giường, anh ta đứng dậy đi tới phòng khách liên thấy Lâm Tấn Sang đứng ở bên cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt của người đàn ông trông cực kỳ lạnh lùng và đáng sợ dưới sáng mờ ảo, những sáng đó như rơi xuống mặt Lâm Tấn Sang một sự u ám khó tả. "Đứa nhỏ mà anh nhờ em chip, nó đã được cấy ghép chưa?" em đi, không phải anh vừa gọi điện để xác nhận sao? Thuộc hạ của em đều sẽ trở thành của anh, cục Trương Khánh Toàn hôn lên yết hầu của Lâm Tấn Sang, nói một cách ám muội.

Lâm Tấn Sang lấy cầm của Trương Toàn, lạnh lùng nói: "Anh không muốn có bất kỳ sai lầm nào, anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo kín đáo" "Được rồi, em đã cho người đưa con bé đó đến cô nhi viện, nó sẽ không nhớ gì cả, công an cũng đã bắt đầu động tay động chân rồi."

Trương Khánh Toàn ép Lâm Tấn Sang vào vách tường, dùng ngón tay vuốt ve cơ thể của Lâm Tấn

Lâm Tấn Sang để mặc Trương Khánh Toàn tung hoành trên cơ thể mình, sau đó ẩn Trương Khánh Toàn xuống sàn và động thân một cách thô lỗ.

Trương Khánh Toàn lập tức hét lên: "Tấn Sang, anh tuyệt nhất, ôi... đúng kiểu này.."

Nhìn thấy dáng vẻ mê loạn của Trương Khánh Toàn, ảnh mắt của Lâm Tấn Sang vẫn cay nghiệt như cũ, con như bị bịt kín một tầng băng giá.

Trò chơi này chính thức bắt Trần Quân Phi, anh đã sẵn sàng tiếp chiêu chưa?

Ba ngày sau, đứa trẻ được công an xác nhận đã chết chính là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, Trần Thanh Thảo. Khi biết tin, cả nhà họ Trần như rơi vào một hố đen sâu thảm, và ai cũng không thể tin được chuyện này lại xảy ra.

Từ khi Huỳnh Bảo Nhi hạ sinh đứa con gái này, mọi người đều cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào bảo vệ được.

Đương nhiên, Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Báo và Vũ Khả Hân là những người bị đả kích nặng nề.

Đặc biệt là Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Báo, cả hai tự nhốt mình trong phòng, họ không muốn gặp ai cả, ngay cả Bánh Quy cũng không muốn gặp.

Thấy vậy, Vũ Khả Hân phải nhờ Hoàng Song Thư qua.

Tâm trạng của Hoàng Song Thư bị ánh hưởng rất nhiều bởi cái chết của Gạo Tẻ, và cô ấy thậm chí còn không chú ý đến công việc của mình. "Song Thư, con là người duy nhất có thể khiến Quân Phi ra ngoài, dì cầu xin con nhất định phải giúp Quân Phi. Vũ Khả Hãn nâm tay Hoàng Song Thư và khóc lóc nỉ non. "D.." Hoàng Song Thư mấp máy môi, nhìn Vũ Khả Hân đang đau khổ như thế, cô không thể nói ra một lời từ chối nào cả. 

Gạo Tẻ đã chết, đây chính là một đòn chí mạng với Trần Quận Phi, Trần Quân Phi đã luôn yêu thương em gái mình rất nhiều, giờ Gạo Tẻ gặp phải chuyện này, đương nhiên anh rất đau lòng. "Di cầu xin cha, cầu xin cháu, Gạo Tẻ đã xảy ra chuyện như vậy, di không muốn Quân Phi và Huỳnh Bảo lại gặp chuyện gì nữa."

Nhìn thấy Hoàng Song Thư vẫn còn do dự trong việc thuyết phục Trần Quân Phi, Vũ Khả Hân đã quỳ xuống trước mặt

Hoàng Song Thư.

Nhìn thấy động tác của Vũ Khả Hân, Hoàng Song Thư vội vàng đỡ Vũ Khả Hân, hai mắt đẫm lệ nói: "Dì, di làm như vậy mà muốn con tổn thọ sao?" "Vậy cháu có đồng ý giúp di đi khuyên nhủ Quân Phi không? Di sẽ lo cho Huỳnh Bảo. Di chỉ cầu xin cháu giúp Quân

Phi thoát khỏi khoảng thời gian đau khổ này. Dì biết rằng cháu vốn vẫn còn oán hận Quân Phi vì đã hại chết Lâm Huy Thành, cũng làm rất nhiều chuyện quả đáng với cháu, cháu hết hy vọng với nó cũng là lẽ thường tình. Di chỉ muốn cháu có thể an ủi Quân Phi trong khoảng thời gian này. Bây giờ nó thật sự rất cần cháu."

Vũ Khả Hân nói trong nước mắt, cầu xin Hoàng Song Thư với một giọng nói khàn khàn và run rẩy. "Di, sao con có thể giúp anh ấy được?" Nhìn bộ dạng đau lòng của Vũ Khả Hân, trong lòng Hoàng Song Thư cũng không tốt hơn là bao.

Vũ Khả Hân là một người tốt, giống như Huỳnh Bảo Nhi vậy, nhưng Hoàng Song Thư thực sự không muốn có bất kỳ liên quan nào với Trần Quân Phi nữa. "Song Thư, chẳng lẽ cháu thật sự hận Quân Phi đến vậy sao?" Nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Hoàng Song Thư, Vũ Khả

Hân cất giọng hỏi.

Hận sao? Hận Trần Quân Phi?

Hoàng Song Thư cũng không biết, rốt cuộc cô đã buông bỏ tất cả hay vẫn còn căm hận Trần Quân Phi?

Cô không nói gì, chỉ năm chặt tay lại nhìn Vũ Khả Hân, Vũ Khả Hân thút thít: "Di vẫn luôn biết trước đây Quân Phi đã làm tổn thương cháu rất nhiều. Nhưng xin cháu hãy nhớ đến Huỳnh Bảo Nhi mà giúp Quân Phí lần này đi. Nếu Quân Phi xảy ra chuyện, dì không biết ăn nói với Bảo Nhi thế nào nữa. Gạo Tẻ đã không còn, nếu có chuyện gì xảy ra với Quân Phi.." "Song Thư, em đi khuyên nhủ Trần Quân Phi đi." Nãy giờ Lâm Tấn Sang vẫn không lên tiếng, nhìn bộ dạng của Vũ Khả Hân, đội mắt của người đàn ông này lập lòe một chút ánh sáng mờ ảo.

Anh ta nhướng mày, liếc nhìn Vũ Khả Hân rồi nhẹ nhàng nói. "Lý Tấn Sang." "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh biết em thật sự rất muốn cứu Trần Quân Phi, đừng để bản thân phải hối hận" Lâm Tần Sang nắm tay Hoàng Song Thư, kiên định nhìn cô nói.

Nghe Trần Quân Phi nói như thế này, Hoàng Song Thư nhin Vũ Khả Hân và khẽ gật đầu: "Vậy thi... cháu sẽ thử"

Cái chết của Gạo Tẻ là một đòn chí mạng đối với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư không biết liệu cô có thể khuyên nhủ Trần Quân Phi được hay không?

Hoàng Song Thư lên lầu, quản gia đưa cô đến bên ngoài phòng ngủ của Trần Quân Phi.

Kể từ khi công an xác nhận rằng thị thể đó là của Gạo Tẻ, Trần Quân Phi đã tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, ngay cả Bánh Quy cũng không gặp. Vũ Khả Hân muốn Trần Quân Phi bước ra ngoài, bà ấy cổ tình ôm Bánh Quy đang khóc đứng ở ngoài cửa phòng anh, mong rằng Trần Quân Phi sẽ ra khỏi phòng sau khi nghe thấy tiếng khóc của Bánh Quy.

Thế nhưng rõ ràng là tất cả những điều này đều vô ích. Trần Quân Phi như một xác chết không hồn, chìm đảm trong suy nghĩ và không chịu thoát ra.

Người quản gia mở cửa bằng chia khóa dự phòng, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi người ta khi cửa phòng được mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.