Chương trước
Chương sau
Không đâu Vũ Vĩnh Kỳ lại tự nhiên bị Bé Gạo Tẻ quát cho một tiếng, huyệt thái dương chợt giật nảy lên khó chịu.

Cậu bé vừa định nói gì đó thì đã thấy bé Gao Tẻ không kiềm chế được mà ôm lấy Bánh Quy khiến cho đứa nhỏ rất khó chịu. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của tháng bé bị ôm cứng ngột ngạt tới mức xanh mét cả đi, Vũ Vĩnh Kỳ hoảng hốt vươn tay muốn ôm Bánh Quy ra khỏi vòng tay bé Gạo Të, thế nhưng cô bé vừa thấy như vậy thì đã ném ngay cho cậu bé một ảnh nhìn cảnh giác: "Em làm gì thế? Không cho em động vào Bánh Quy." "Trần Thanh Thảo, khi nào thì chị mới không tùy tiện như vậy nữa thế?"

Vũ Vĩnh Kỳ và bé Gạo Tẻ cũng coi như lớn lên cùng nhau, khi cậu bé chào đời thì cô bé đã hai tuổi rồi. Cô bé từng thường xuyên quanh quẩn bên Vũ Khả Hân để chơi cùng Vũ Vĩnh Kỳ, thậm chí còn cướp đi nụ hôn đầu đời của cậu bé nữa, chưa hết, bé Gạo Tẻ còn tuyên bố cậu bé chính là ông xã của mình. Tình cảm của hai đứa vẫn luôn tốt đẹp, cũng rất hiểm khi cãi nhau, đương nhiên đây cũng là do Vũ Vĩnh Kỳ luôn nhường nhịn bé Gạo Tẻ mà thôi. Dù sao thì tính cách cậu bé cũng giống y như Vũ Hoàng Nam vậy, luôn ôn hòa lễ phép giống như một anh trai hàng xóm.

Thế nhưng ngược lại, tính cách của bé Gạo Tẻ thì lại cực kỳ kiêu ngạo, lại còn nghịch ngợm ranh mãnh nữa, đem so với Vũ Vĩnh Kỳ luôn nề nếp ngoan hiền thì đúng là hai đứa khác nhau một trời một vực. Trước nay vẫn đều là Vũ Vĩnh Kỳ quan tâm chăm lo cho bé Gạo Tẻ, hai đứa cũng chưa bao giờ cãi nhau, Vũ Vĩnh Kỳ cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô bé bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy cả. Lúc này thấy cậu bé quát mình như thế, tức thì bé Gạo Tẻ đã cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc. "Vũ Vĩnh Kỳ, em dám mảng chị." "Em mång lúc nào chứ? Chị mau bỏ tay ra đi." Vũ Vĩnh Kỳ cũng biết thái độ vừa rồi của mình hơi quá đáng với bé Gạo Tẻ nhưng nói thì cũng đã nói rồi, muốn rút lời lại cũng không được nữa. Cậu bé thấy Bánh Quy đang vô cùng khó chịu thì sốt ruột muốn đón đứa nhỏ về.

Tuy nhiên bé Gạo Tẻ lại đùng đùng nổi giận mà huých cho Vũ Vĩnh Kỳ một cái rồi ôm lấy Bánh Quy chạy vọt lên lầu. "Oa oa oa..." Bánh Quy hậm hực khóc to, bàn tay nhỏ xíu quơ giơ thắng lên trời, cả khuôn mặt đều khóc tới đỏ lựng. Vì hôm nay bé Gạo Tẻ chủ động xung phong trông nom Bánh Quy nên người giúp việc đều ra vườn sau nhà dọn dẹp cả rồi, nhà trước chẳng còn ai cả nên cũng không người nào biết tình trạng lúc này của Bánh Quy.

Vũ Vĩnh Kỳ thấy Bánh Quy khóc tới đáng thương như vậy thì vô cùng lo lắng, vừa chạy theo sau bé Gạo Tẻ vừa hô to: "Gạo Té, lúc nãy là em sai rồi, chị mau buông Bánh Quy ra đi, thàng bé đang khó chịu làm đó." "Đừng có đi theo chị, chị ghét em, em đi ra chỗ khác đi."

Đôi mắt bé Gạo Tẻ đỏ bừng, hét lên với Vũ Vĩnh Kỳ rồi đóng sập cửa lại.

Cậu bé sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng mà nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, không biết phải làm sao đành rút điện thoại trong túi ra gọi cho Vũ Khả Hân, Vũ Khả Hân biết chuyện Vũ Vĩnh Kỳ và bé Gạo Tẻ cãi nhau thì lập tức gọi Vũ Hoàng Nam cùng đến đó. "Vĩnh Kỳ, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao con lại cãi nhau với bé Gạo Tẻ? Còn Bánh Quy đâu rồi?" Vũ Khả Hân biết tình cảm của hai đứa trẻ vẫn luôn vô cùng tốt nên khi nghe được chuyện hai đứa cãi nhau thì cảm thấy không thể tin nổi.

Vũ Vĩnh Kỳ ngập ngừng ấp úng: "Con không... không c. Bé Gạo Tẻ hư låm, con chỉ bảo là sữa còn nóng nên không thể cho Bánh Quy uống được đâu, thể mà chị ấy đã tức giận ôm thằng bé chạy lên lầu rồi. Con gọi thế nào chị ấy cũng không chịu ra, còn Bánh Quy thì cứ khóc suốt, con lo lám mẹ ơi." "Cái thang bé này, không phải là mẹ đã dặn con là tính cách bé Gạo Tẻ rất là nóng vội, con phải quan tâm con bé thật cẩn thận rồi à? Sao con lại to tiếng với con bé như thế chứ?" Vũ Khả Hân gõ vào trán Vũ Vĩnh Kỳ một cái, nói một cách bất đắc dĩ. "Khả Hãn, chúng ta cố gắng gọi bé Gạo Té ra đã rồi nói sau." Vũ Hoàng Nam ôm lấy bà ấy rồi nói. 

Vũ Khả Hân gật đầu, lập tức gõ cửa gọi bé Gạo Tẻ đang ở trong phòng: "Bé Gạo Tẻ, là dì Khả Hân nè, cháu mở cửa cho di được không?"

Bé Gạo Tẻ ngồi trên giường, thấy Bánh Quy khóc nức khóc nở thì lập tức lấy mấy món ăn vặt còn thừa lại từ hôm trước nhét vào miệng thăng bé nhưng nó lại càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ khóc đến tím tái hết cả.

Bé Gạo Tẻ bắt đầu thấy sợ hãi, lo là Bánh Quy bị ốm đành vỗ nhẹ lưng nó mà dỗ dành: "Bánh Quy ngoan, có cô đây rồi, cháu đừng khóc nữa được không." "Oa oa oa..." Bánh Quy năm chặt bàn tay nhỏ xíu lại, khóc nấc lên rất đáng thương.

Ngay lúc bé Gạo Tẻ đang hoang mang lo sợ thì đột nhiên Bánh Quy lại nôn ra chất lỏng màu trắng, lần này thật sự là dọa cho bé Gạo Tẻ sợ chết khiếp.

Hai tay cô bé run rẩy, vội vã chạy ra mở cửa. Vũ Khả Hân thấy cô bé rốt cục cũng chịu mở cửa thì dưới đáy mắt tức thì ánh lên một tia vui sướng.

Bà ấy vừa định nói gì đó thì đã thấy Bánh Quy đang sùi bọt mép, Vũ Khả Hân sợ hãi lập tức ôm lấy thằng bé vào lòng. "Vũ Hoàng Nam, đưa Bánh Quy đi bệnh viện nhanh lên" "Bánh Quy, cô không cố ý mà, hu hu hu.."

Bé Gạo Tẻ vừa đi theo sau Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam vừa nức nở nói.

Cô bé cũng chỉ muốn làm một người cô tốt, không muốn bị Vũ Vĩnh Kỳ coi thường mà thôi, "Vĩnh Kỳ ở lại với bé Gạo Tẻ đi, mẹ đưa Bánh Quy đi bệnh viện."

Vũ Khả Hân cũng không quan tâm được bé Gạo Tẻ nên đành phải để Vũ Vĩnh Kỳ ở lại trông chừng cô bé.

Vũ Vĩnh Kỳ gật đầu, tuy là cậu bé cũng lo cho tình hình của Bánh Quy nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phải coi chừng bé Gạo Tẻ, đừng để cô bé lại gây rắc rối gi nữa. "Được rồi, đừng khóc nữa, nếu lúc ấy chị nghe lời em thì đã không thành ra thế này rồi."

Vũ Vĩnh Kỳ thấy bé Gạo Tẻ khóc thì vô cùng đau lòng, lấy khăn tay đưa cho cô bé rồi nói.

Bé Gạo Tẻ quật cường lau nước mắt rồi quay lại nhìn Vũ Vĩnh Kỳ: "Vũ Vĩnh Kỳ, em ghét chị lắm có phải không?"

Vũ Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi đáp: "Chị cũng biết là mình đáng ghét à? Em xin chị hãy lớn nhanh lên đi, đừng tưởng là chị có hai ông anh cưng chiều chị thì chị có thể ngang ngược ương bướng như vậy. Chị nghĩ là hai anh ấy có thể bảo vệ chị cả đời sao? Chị đã mười hai tuổi rồi, đã sắp thành người lớn rồi đó, đừng lúc nào cũng gây sự như con nít thế chứ.

Thực ra Vũ Vĩnh Kỳ chỉ muốn dạy dỗ bé Gạo Tẻ một chút thôi, để cô bé đừng gây chuyện khiến người khác lo lắng nữa. Nhưng bé Gạo Tẻ lại hiểu nhầm là Vũ Vĩnh Kỳ thực sự rất ghét minh, cô bé siết chặt năm tay, đẩy cậu bé ra mà hét lên: "Chi ghét Vũ Vĩnh Kỳ nhất trên đời, cả đời này chị cũng không muốn nhìn thấy em nữa. "Bé Gạo Tẻ." Vũ Vĩnh Kỳ vô cở bị cô bé đẩy mạnh ra thì hoang mang không hiểu chuyện gì, chỉ đành đứng nhìn bé Gạo Tẻ vùng vắng bó đi không thèm quay đầu lại.

Cậu bé ngơ ngác gọi bé Gạo Tẻ, chạy đuổi theo bóng dáng của cô bé nhưng bé Gạo Tẻ quá nhanh, chỉ mới chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Vũ Vĩnh Kỳ.

Cậu bé lại phải gọi điện cầu cứu Vũ Khả Hân. "Bánh Quy sao rồi?" Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo vừa nhận được tin đã tức tốc chạy tới bệnh viện.

Vũ Khả Hân đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật cùng Vũ Hoàng Nam, thấy anh và Phan Huỳnh Báo tới thì bà ấy lập tức lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng lo lắng: "Tạm thời vẫn chưa biết tình hình thế nào, bác sĩ vẫn đang khảm cho thằng bé." "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao tự nhiên Bảnh Quy lại bị sùi bọt mép?" Sắc mặt Trần Quân Phi tối sầm xuống, đõi con ngươi vốn dĩ đã vô cùng sắc bén lại dần dâng lên chút sương mù nhàn nhạt. "Cụ thể thế nào thì di cũng không rõ làm, di chỉ biết là hình như bé Gạo Té cãi nhau với Vĩnh Kỳ rồi ôm Bánh Quy chạy về phòng, sau đó di chạy vội tới thì đã thấy Bánh Quy đang sùi bọt mép rồi." "Chắc chắn Bánh Quy sẽ không sao đâu, chắc chắn là vậy." Vũ Khả Hân thì thào tự nói, ngay cả âm thanh thoát ra cũng đều run rấy. 

Nhìn thấy Vũ Khả Hân như vậy, Vũ Hoàng Nam ở bên cạnh đau lòng mà ôm lấy bà: "Khả Hân, em đừng lo quá, nhất định Bánh Quy sẽ không sao đầu." "Bé Gạo Tẻ đâu?" Phan Huỳnh Bảo mím môi hỏi Vũ Khả

Hân. "Di dặn Vĩnh Kỳ ở nhà trông chừng bé Gạo Tẻ rồi, con bé cũng không phải cố ý, nó vẫn luôn cố gắng để học cách trở thành một người cô tốt." Vũ Khả Hân lắc đầu, nói một cách rã rời.

Ngay lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật lại bật mở, cả Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đều vô cùng sốt ruột mà đi tới hỏi tình hình của Bánh Quy. "Cậu hai, cậu ba, hai người yên tâm, cậu chủ nhỏ chỉ là do ăn phải đồ ăn quá hạn sử dụng nên gặp chút vấn đề về tiêu hóa thôi, chúng tôi đã xử lý xong rồi. Chỉ cần để cậu chủ nhỏ nghĩ ngơi dưỡng bệnh vài ngày là sẽ ổn thôi nhưng có điều này tôi vẫn phải nhắc nhở hai cậu, dù sao thì cậu chủ nhỏ cũng chỉ mới một tuổi, tốt nhất là không nên cho cậu bé ăn đồ ăn vặt như bánh quy gì đó." "Tôi biết rồi." Trần Quận Phi gật đầu đáp lại bác sĩ, khuôn mặt anh như nhiễm một tầng tăm tối âm u.

Bác sĩ vừa rời đi, các y tá đã đấy Bánh Quy ra khỏi phòng. Trần Quân Phi xoa bầu má trắng nõn mịn màng của thằng bé, đau lòng nói: "Bảnh Quy ngoan, có bố ở đây rồi." "Anh ở đây với Bánh Quy đi, tôi về trước xem bé Gạo Tẻ thế hào"

Phan Huỳnh Bảo vỗ vai Trần Quân Phi rồi lập tức cùng vợ chồng Vũ Khả Hân rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, Vũ Khả Hân tưa vào vai Vũ Hoàng Nam liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Báo đang ngồi bên cạnh: "Huỳnh Bảo, bé Gạo Tẻ vẫn còn là một đứa trẻ, chuyện lần này cũng không thể chỉ trách mình con bé được. Cũng là do Vĩnh Kỳ không ngoan, thế mà nó lại nói với cô bé một cách nghiêm khắc như vậy. Lòng tự trọng của Bé Gạo Tẻ vốn đã rất cao rồi, lại bị Vĩnh Kỳ nói như thể nên tức giận cũng phải thôi." "Cháu biết, cháu sẽ không làm gì con bé đâu. Trước lúc ra đi mẹ cháu cũng đã dặn dò chúng cháu phải chăm sóc em gái thật chu đảo mà." Phan Huỳnh Bảo thản nhiên nhìn lướt qua Vũ Khả Hân và gật đầu với bà ấy.

Vũ Khả Hân thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều cực kỳ thương yêu bé Gạo Tẻ nên sẽ không đánh cô bé đầu.

Khi Vũ Khả Hân về tới nhà họ Trần đang định đón Vũ Vĩnh Kỳ về nhà thì lại nghe thắng bé nói là bé Gạo Tẻ đi đầu mất rồi. "Vĩnh Kỳ, con trông bé Gạo Tẻ như nào vậy?" Bánh Quy thì suýt chút nữa đã bị ngộ độc thực phẩm, bé

Gạo Tẻ lại còn mất tích, Vũ Khả Hân thật sự cảm thấy quả là mệt mỏi. Vì thế lần đầu tiên bà ấy đanh giọng lại nói với Vũ Vĩnh Kỳ như thế. Vũ Vĩnh Kỳ củi gầm mặt, chủ động nhận sai: "Mẹ, con xin lỗi, con có gọi điện cho mẹ nhưng mà không được" "Rốt cuộc là con đã nói với con bé cái gì hả?" Vũ Khả Hân biết chắc chắn là Vũ Vĩnh Kỳ lại phê bình dạy do gì bé Gạo Tẻ rồi, cô bé ghét nhất là bị người khác dạy bảo, thế nhưng trớ trêu là tính của Vũ Vĩnh Kỳ lại rất thích chí bảo người ta. "Vốn dĩ chuyện này là lỗi của bé Gạo Tẻ, con chi nói với chị ấy là chị ấy cần phải trưởng thành lên, sau đó chị ấy còn bảo là ghét con rồi chạy đi luôn." Vũ Vĩnh Kỳ ngẩng đầu, cảm thấy vô cùng oan ức mà nhìn Vũ Khả Hân,

Vũ Khả Hân tức giận nâng tay lên định đánh Vũ Vĩnh Kỳ thì lại bị Phan Huynh Bảo ngăn lại, "Di Khả Hân, vốn đĩ Vĩnh Kỳ không sai, lần này là do bé Gạo Tẻ quả ngang ngược rồi, cháu sẽ đi tìm con bé." "Huỳnh Bảo, nếu bé Gạo Tẻ xảy ra chuyện gì thì dì biết ăn nói thể nào với Bảo Nhi đây" Vũ Khả Hân nhìin Phan Huỳnh Bảo nghẹn ngào nói, nước mắt bà ấy cũng không kìm nén được mà trào ra.

Thấy Vũ Khả Hân khóc, Vũ Vĩnh Kỳ sợ hãi quay sang nhìn Vũ Hoàng Nam. Ông ấy chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con trai và nói với thắng bé: "Vĩnh Kỳ, mau an ủi mẹ con đi. Chuyện này dù cho ai đúng ai sai thì con cũng không nên dạy bảo bé Gạo Tẻ như thế, biết không?" "Bổ, Vĩnh Kỳ biết lỗi rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.