Chương trước
Chương sau
Trần Quân Phi siết chặt tay, nhìn Huỳnh Bảo Nhi đang có sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cậu lại hung dữ nhìn Trần Thanh Vũ rồi sau đó quay đầu rời khỏi phòng ăn.

“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn theo bóng lưng giận dữ rời đi của Trần Quân Phi, hốc mắt cũng bắt đầu có một tầng sương mở.

Cô không biết rốt cuộc phải làm thể nào để xoa dịu quan hệ giữa chống Trán lan Phi. Trông thấy Trần Quân Phi như thế, tim của Huỳnh

Bảo Nhi thoáng khó chịu, nhất là ánh mắt tràn ngập sự căm hận và chán ghét của Trần Quân Phi khi rời đi, nó lại càng khiến trái tim cô tan nát.

“Đừng quan tâm đến thằng nhóc thối đó nữa, nó dám bắt nạt em, anh sẽ lập tức cho người ném nó ra nước ngoài.” Trần Thanh Vũ tối sầm mặt, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Huỳnh Bảo Nhi, bước đến ôm chặt cô rồi nói bằng giọng lạnh lẽo.”Không được, Quân Phi còn nhỏ mà.”

“Nhò? Nó đã mười tám tuổi rối, em tưởng nó còn là trẻ con sao? Huỳnh Bảo Nhi, nhất định phải dạy đồ nó từ tế, anh sẽ đóng băng hết thẻ ngân hàng của nó rồi đuổi nó khỏi nhà họ Trấn, để xem nó tài giải đến đầu khi không có sự che cho của nhà này.”

“Trần Thanh Vũ, anh điên rồi à?” Lời của Trần Thanh Vũ khiển Huỳnh Bảo Nhi vô cùng khiếp sợ. Cô siết chặt tay, nhìn anh với vẻ không dám tin.

“Nó ngày càng quá đáng, nếu không dạy dỗ từ tế thì sẽ chỉ trở nên hồng hách hơn mà thôi.”

Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bào Nhi bằng ánh mắt âm u, lạnh lùng nói.

Lời của Trần Thanh Vũ khiến hơi thở của Huỳnh Bảo Nhi dẫn trở nên dồn dập.

Cô túm lấy ảo anh, nhìn anh và nói: “Bây giờ Quân Phi đang trong thời kỳ nổi loạn, anh đừng làm bửa. Nếu anh làm thế thi chỉ khiến nó oán hận anh hơn mà thôi, em không muốn hai bố con đối đầu với nhau.”

Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết tại sao Quân Phi lai oán hận Trấn Thanh Vũ nhiều như thể. Rốt cuộc mối hận này đến từ đâu?

Chẳng lẽ có liên quan đến Lê Hồng San?Rốt cuộc Lê Hồng San đã nói gì với nó?

“Em tường anh sẽ sợ một thằng nhóc thối miệng còn hôi sữa ư? Nó là con trai anh, nếu nó dám làm những chuyện khiến em đau lòng, anh sẽ từ mặt nó.” Trần Thanh Vũ giận tái mặt, để lại câu này rồi bỏ di.

“Trần Thanh Vũ.”

Thầy Trần Thanh Vũ cũng tức giận rời đi, Huỳnh Bảo Nhi lập tức cảm thấy choáng váng.

“Bà chủ.” Thấy cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi lào đao như sắp ngã, quản gia đứng đằng sau lập tức tiến lên đỡ cô.

“Dìu tôi ra ngoài trước đi.”

Huỳnh Bảo Nhi thờ hắt ra với vẻ hơi khó chịu, túm lấy cánh tay quản gia rồi thản nhiên nói.

“Vâng.”

Quản gia đỡ Huỳnh Bảo Nhi ra ngoài. Thầy sắc mặt cô tái nhợt, ông định gọi điện cho Trần Thanh Vũ, nhưng lại bị Huỳnh Bảo Nhi ngăn cản.

“Tôi không sao, đừng quấy rấy Trần Thanh Vũ, bây giờ anh ấy cũng đang phiền lòng. Ông gọi cho Lê Hoàng Long, bảo anh ta đến đây kiểm tra cho tôi. Hôm nay đã tức giận cả ngày, tôi lo sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.”

“Vâng.”

Bởi vì khó khăn lắm mới có đứa trẻ này nên Huỳnh Bảo Nhi phải cần thận hơn bất cứ lúc nào khác, chi cần hơi khó chịu, cô sẽ gọi bác sĩ đến khám ngay.

“A. anh Phi…” Trong một căn hộ đẹp đẽ ở thủ đô, tiếng thờ dốc rên ri đang vang lên.

Một tiếng sau, hơi thở nóng bỏng dần dần tan biến, hai bóng người nằm trên sàn nhà cũng tách ra.

Khuôn mặt của Cẩm Tiên ứng hồng, vào giờ phút này, cô lại càng trở nên xinh đẹp.

Trên cơ thể cô đẩy dấu vết của đàn ông, khiến người ta nhìn mà giật mình, toàn thân toát lên vẻ mỹ lệ và quyến rũ.

“Anh Phi, anh sắp đi rồi à?” Khó khăn lắm Cẩm Tiên mới hoàn hồn, nhưng lại thấy người đàn ông vừa quan hệ với minh đã đứng dậy mặc quần áo.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của thiếu niên, Cẩm Tiên cảm thấy hơi chua xót trong lòng.

“Đây là chuyện cô có thể hỏi à?” Trần Quân Phi quay đầu, nhìn cơ thể của Cẩm Tiên với về lạnh lùng

đẩy mia mai.”Tôi chỉ bao nuôi cô để giải tỏa mà thôi. Đối với tôi, cô chỉ là một công cụ, chắc cô rất rõ mình nên hỏi và không nên hỏi cái gì, đừng để tôi nhìn thấy một chút si mê nào trong mắt cô. Cô tưởng tôi sẽ thích loại phụ nữ như cô chắc?”

Sự chế giễu ác liệt của Trần Quân Phi khiến sắc mặt của Cẩm Tiên trắng hơn mấy phần.

Cô cần môi, bò dậy, nhặt quần áo trên đất lên, không nói thêm lời nào nữa.

Cô đã sớm quen với những lời sắc bén và độc ác của Trấn Quân Phi.

Không biết bao nhiêu lần Trần Quân Phi đã đá văng cô ra sau khi giải tỏa xong.

Cẩm Tiên biết Trần Quân Phi chưa bao giờ yêu mình, thứ cậu muốn chỉ là cơ thể của cô mà thôi.

Ngay cả như thế, Cẩm Tiên cũng cam lòng, bởi vì cô thật sự… rất thích câu.

Cho dù thiếu niên này không có trái tim.

“Lần tiếp theo, nếu cô dám có biểu cảm này trước mặt tôi, tôi sẽ móc mắt cô ra.”

Trong lúc Cẩm Tiên ngần người, không biết Trần Quân Phi đã bước đến bên cô từ lúc nào. Cậu bóp cằm cô, trong mắt xuất hiện sự âm u, lạnh lùng đe dọa.Cẩm Tiên bị giọng nói lạnh lẽo của cậu hủ dọa, cả người cứng đờ.

Cô nhìn Trần Quân Phi, không thốt nên lời.

Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Cẩm Tiên một chút rối chán ghét đẩy cô ra. Khi cậu định rời đi, Cấm Tiên với sắc mặt trắng bệch bỗng nói: “Anh Phi.. tôi có thể… vay anh ba trăm bốn mươi triệu được không? Bà nội tôi… cần được phẫu thuật, tôi.. còn thiếu chừng đó, tôi sẽ làm việc để trả cho anh.”

Cẩm Tiên đi theo Trấn Quân Phi, cậu vẫn cho cô tiền, chỉ có điều cô đã dùng hết tiền của mình để chữa bệnh cho bà nội.

Trần Quân Phi nhíu mày, lấy một cái thẻ ngân hàng ra rồi ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Mật mã là sáu số tám, còn về tiền trong đó, cô muốn lấy bao nhiêu thi lấy.”

Sau khi để lại câu nói này, Trần Quân Phi lập tức rời đi.

Cẩm Tiên nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần

Quân Phi, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện một chút cô đơn.

Cô không muốn lấy tiền của Trần Quân Phi, nhưng bây giờ trừ cậu ra, cô thật sự không biết vay ai nữa.

Cẩm Tiên ngồi xổm xuống nhặt thẻ ngân hàng trên đất lên, nắm chặt nó rối đứng dậy nhìn ra cửa.

Tình yêu thấp kém đối với một người đàn ông vĩnh viễn không yêu mình chính là nỗi bi thương của cô.

“Hôm nay sao thế? Lâu lắm rồi cậu không tin tôi uống rượu.” Lê Hoàng Long dựa vào ghế số pha, sở cắm nhìn Trấn Thanh Vũ ở phía đối diện.

Trần Thanh Vũ rất ít khi ra ngoài xã giao, thinh thoảng Lê Hoàng Long muốn uống rượu giải sầu mới gọi anh ra, nhưng Trần Thanh Vũ luôn từ chối. Không ngờ bây giờ Trần Thanh Vũ lại chủ động hẹn anh ta ra uống rượu, khó trách Lê Hoàng Long có thái độ kỳ lạ như thế.

Trần Thanh Vũ hờ hững nhìn cái ly trong tay, trong mắt lóe lên sự buồn bực: “Lê Hoàng Long, tôi không hiểu nổi Huỳnh Bảo Nhi.”

“Sao cơ?” Nghe thấy thế, Lê Hoàng Long không khỏi nhìn anh thêm mấy lần.

Tinh cảm giữa Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi rất tốt, ngay cả Lê Hoàng Long cũng phải ghen ty.

Bây giờ Trần Thanh Vũ đột nhiên nói với Lê Hoàng Long là mình không hiểu nổi Huỳnh Bảo Nhi, khó trách anh ta lại bị hù dọa.”Tôi không hiểu cô ấy đặt tôi ở vị trí nào.” Trần Thanh Vũ chống cằm, nhìn Lê Hoàng Long, lắm bám.

Lê Hoàng Long nhìn khuôn mặt tối sản của Trần Thanh Vũ, không nhìn được mà nói: “Có phải do hai người sống với nhau quá lâu rối hay không? Cậu cũng biết đấy, giữa hai vợ chồng có lẽ mở đầu chính là tinh yêu, nhưng sau này chỉ còn lại tình thân, lấy đâu ra tình yêu nữa? Thế nên mới nói, bằng không, tại sao lại có nhiều phụ nữ ra ngoài tìm kẻ thứ ba như vậy? Bởi vi từ kẻ thử ba, bọn họ có thể tìm được sự vui vẻ khác và cảm giác yêu đương trước kia.”

“Có lẽ vậy, bây giờ tôi hơi phiến lòng.” Trần Thanh Vũ nhíu mày, ấn huyệt thái dương rồi dựa vào lưng ghế số pha.

Lê Hoàng Long lắc lắc ly rượu trong tay, đôi mắt lấm lét suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn Trần Thanh Vũ bằng ánh mắt vô cùng mờ ám, cười hì hì: “Hay là tôi tim cho cậu một người phụ nữ để thư giãn nhé? Ở đây có một nhóm thiếu nữ mới đến, cảm giác không tối, thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng được.”

Lê Hoàng Long đã quen thói trăng hoa, ngay cả khi kết hôn rồi cũng không sửa được tật này, còn vợ của anh ta lại là một người phụ nữ vô cùng nhẫn nhịn. Chỉ cần anh ta không quả đáng, về cơ bàn, hai người có thể chung sống hòa bình.

“Lê Hoàng Long, cậu chán sống à?” Trần Thanh Vũ chỉ muốn đến đây uống rượu, không định tim gái, Bây giờ Lê Hoàng Long lại xúi anh tim phu nữ, khó trách sắc mặt anh trở nên khó coi như vậy.

“Chẳng phải tôi đang nghĩ cho cậu sao? Cậu nghĩ xem, bây giờ Huỳnh Bảo Nhi đang mang thai, mấy tháng nữa mới sinh đấy, cậu nhịn được à? Nhịn lâu quá không tốt cho cơ thể đầu, cậu thư giãn ở đây một chút cũng là chuyện quá mức bình thường. Hơn nữa, tôi thấy dáng vẻ của cậu rất cần được thả lòng, mùi vị của những cô gái trẻ kia hơn xa người vợ mà mình đã quen, sao nào? Nếu cậu muốn, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Cút.” Trần Thanh Vũ đạp Lê Hoàng Long, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn. Lê Hoàng Long đành thôi, ngồi uống rượu một minh. Có vẻ Trần Thanh Vũ rất bực bội, anh đang chìm vào trầm tư.

“Um.” Nửa đêm, trong lúc mơ màng, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy mình bị thứ gì đè lên,

Cô hơi khó chịu mở to mắt, trông thấy Trần Thanh Vũ đang đè minh ra, hôn lên cơ thể mình.

Động tác cuồng nhiệt của anh khiến cơ thể có hơi

khó chịu.Khi tay anh xuống dưới, Huỳnh Bảo Nhi lấy tay anh, khó chịu nói: “Trần Thanh Vũ, anh làm gì

Trước kia, rõ ràng Trần Thanh Vũ sẽ nhịn, nhưng Trần Thanh Vũ đêm nay lại cho Huỳnh Bảo Nhi cảm giác vô cùng táo bạo, rốt cuộc đã ra chuyện gi?

Trong sáng nhạt, đôi mắt đỏ lừ của Thanh Vũ càng trở nên khủng khiếp.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh xuất hiện sự thâm trầm, anh nhìn chằm chằm vào Huỳnh Bảo Nhi, giọng nói: “Cho anh… cho anh…”

Anh cảm thấy cơ thể của mình sắp nổ tung, anh khát khao cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi, muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.

“Trần Thanh Vũ..”

Sức của Trần Thanh Vũ rất mạnh, bị anh tóm lấy tay, Huỳnh Bảo Nhi khổ không tả nổi.

Cô eo, muốn tránh khỏi nụ hôn của anh, nhưng vẫn không thể làm gì được, chỉ có thể để mặc Trần Thanh Vũ lên cổ mình.

Huỳnh Bảo Nhi định vỗ về cơ thể bốn chốn của anh, cô bỗng phát hiện vết son trên cổ Thanh Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.