Chương trước
Chương sau
Tôi nhìn Bánh Gạo rối tiến lên dùng một cánh tay ôm chặt thằng bé vào trong ngực.

Tôi yêu thương vuốt mái tóc của Bánh Gạo, củi đầu hôn lên trán thằng bé: “Bánh Gạo, bố con tức giận rồi.”

Bánh Gạo chớp chớp mắt một cái, sau đó khoanh tay ôm lấy cổ tôi, dùng khuôn mặt cọ vào cổ tôi. Tôi nhìn động tác của Bánh Gao thì không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó đành phải bể thằng bé đi vào biệt thự.

“Bà chủ, cậu chủ, rốt cuộc hai người cũng trở về rồi.” Quản gia nhìn thấy tôi ôm Bánh Gao trở về thì vô củng vui mừng, cung kinh nói với tôi.

“Quản gia, có phảikhi nãyTrần Thanh Vũ đã đi lên lầu rồi không?” Tôi liếc nhìn quản gia rối lúng túng hỏi.

“Hình như ông chủ đang tức giận, bà chủ… có cần tôi mời bác sĩ tới khám vết thương trên tay cô không?” Quản gia nhìn thoáng qua vết trấy trên cánh tay vàtrên má của tôi thì lo lắng nói.

Tôi chớp hai mắt một cái rồi lắc đầu nói: “Không cần, đổi với tôi mà nói thì mấy vết thương này không có gì to tát cả.” Kỳ thật tôi muốn lợi dụng mấy vết thương này để dùng chiêu khổ nhục kế. Bây giờ chắc chắn Trần Thanh Vũ đang rất tức giận, vì để anh không tức giận nữa, tôi đành phải không băng bó lại.

“Quản gia, ông kêu người tắm rửa cho Bánh Gạo đi.” Tôi giao Bánh Gạo cho quản gia rối nói.

Sau khi xảy ra chuyên vừa rồi, Bánh Gạo lại dính lấy tôi như trước, thằng bé ôm lấy cánh tay tôi, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Quản gia thấy Bánh Gạo hành động như thế thì dường như rất vui vẻ.

“Tình cảm của bà chủ và cậu chủ đã khôi phục giống lúc đầu rồi.”

“Bánh Gạo ngoan, me di gặp bố nhé, hành vi lỗ măng vừa rồi của mẹ đã khiến cho bố rất tức giận. Tôi vuốt mái tóc của Bánh Gạo, tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích cho thằng bé nghe.

Bánh Gạo chớp chớp đôi mắt, sau đó bẹp miệng rồi uất ức gật gật đầu: “Vậy đêm nay mẹ phải ngủ chung với Bánh Gạo nha, đã lâu rồi con không nghe mẹ kể chuyện cổ tích đấy.”

“ừm” Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo củaBánh Gạo, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.

Sau khi Bánh Gạo được quản gia bể đi, tôi lập tức đi thẳng lên lầu tim Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ dang ở trong phòng làm việc, lúc tôi đi vào thì Trần Danh cũng vừa đi ra khỏi phòng làm việc. Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta lập tức chào hỏi nói: “Trên người bà chủ có thương tích, có cần tôi kêu người tới khám cho cô không?”

“Không cần, anh đi xuống trước đi.” Tôi châm chước một chút rồi lắc đầu nói với anh ta.

Trần Danh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi chậm rãi nói: “Vừa rồi đột nhiên không nhìn thấy bà chủ đâu, ông chủ đã bị dọa sợ.”

“Tôi biết.”

Tôi gật đầu, siết chặt nắm tay nói.

Chuyện vừa rồi là do tôi suy nghĩ không chu đáo cho nên mới khiến Trần Thanh Vũ tức giận như vậy.

Tôi đứng trước cửa phòng làm việc của Trần Thanh Vũ, muốn gõ cửa nhưng lại không dám, sau khi do dự một lúc lâu thi tôi vẫn đẩy cửa phòng làm việc ra.

Lúc tôi đi vào, Trần Thanh Vũ đang ngồi trên chiếc ghế xoay đưa lưng về phía tôi, nhin từ chỗ tôi chỉ cóthể thấy một bên gò má lạnh lẽo cô đơn của anh.

“Trắn Thanh Vũ ” Nhìn bóng dáng cao ngạo, tham chỉ có phần hơi lạnh nhạt của Trần Thanh Vũ, không hiểu sao sóng mũi của tôi lại trở nên chua xót.

Tôi tiến lên ôm lấy eo Trần Thanh Vũ thật chặt, dưa cắm vào bà vaianh.

Động tác của tôi khiến cơ thể Trần Thanh Vũ không khỏi run lên, anh quay đầu lại, bên trong đôi mắt phượng đen nhánh hiện lên một cảm xúc phức tạp không rõ.

Tôi nhìn vào đội mắt của Trần Thanh Vũ, sau đó vươn tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh: “Thật xin lỗiTrần Thanh Vũ, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Trần Thanh Vũ đang sợ hãi, anh sợ hãi sẽ mất tôi một lần nữa cho nên anh mới để lộ ra biểu cảm cô đơn như thế.

“Huỳnh Bào Nhi… nếu em xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.” Trần Thanh Vũ nắm lấy tay của tôi, dùng ánh mắt lạnh lẽo cổ chấp nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi nói.

Nghe Trần Thanh Vũ nói ra lời nói vừa bị thương lại kiên định như vậy, hốc mắt tôi không khỏi đò lên.

“Đổ ngốc, em sẽ không để bản thân có chuyện,tuyệt đối sẽ không”

Tôi vùi mặt vào trong ngực của Trần Thanh VO,

nghen ngào nói.

Tôi muốn ở bên Trần Thanh vũ cả đời, hai người chủng tôi phải bên nhau mãi mãi, tôi sẽ không để bản thân xày ra chuyên dễ dàng như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khiến mình có chuyện.

“Huỳnh Bào Nhi… đừng rồi xa anh.” Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy cơ thể của tôi, giọng khàn khàn nói.

“Em sẽ không rời xa anh đâu.”

Bên trong phòng làm việc tối đen, tôi và Trần Thanh Vũ giống như hai đứa bé không có cảm giác an toàn mà ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau từng hơi ấm trên người mình.

Hiểm khích lúc trước của Bánh Gạo và tôi đã được giải trừ, thắng bé lại dính lấy tôi giống như lúc trước, tôi cố ý mang Bánh Gạo trở về nhà họ Nguyễn thăm me.

Sau khi Nguyễn Trung Quân biết tôi và Bánh Gạo đã khôi phục lại tình cảm như lúc trước thì cười hạ ha với tôi: “Hai đứa các con không sao là được, không sao là được.””Bổ, tình trạng của mẹ vẫn như cũ sao?” Tôi để Bánh Gạo chơi một mình rối ngối xuống trò chuyện với Nguyễn Trung Quân về bệnh tình của Trịnh Phương Thảo,

Tôi thấy sắc mặt của Trịnh Phương Thảo đã trắng bệch không còn chút máu, không khỏi thờ dài một tiếng rồi hỏi.

“Bác sĩ nói có thể cả đời này bà ấy cũng sẽ không tinh lại nữa. Lúc này, trên khuôn mặt điển trai của Nguyễn Trung Quân phủ đẩy sự âm u khiến người ta có cảm giác ông đang sống trong sự đau buồn và tang thương.

Tôi nhìn vào đôi mắt đau khổ của Nguyễn Trung Quân, vươn tay nằm lấy tay của ông rồi kiên định nói: “Sẽ không đâu, con tin tưong mẹ, bà ấy sẽ không nhắn tâm vứt bỏ chúng ta lại đâu.”

Lòng dạ của Trịnh Phương Thào tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tôi và bố như thế.

“Bảo Nhi, mấy ngày trước ông ngoại của con có gọi điện thoại cho bố nói muốn đưa con đến Đông Xuân một chuyến.”

Ông ngoại vẫn chưa biết chuyện của Trịnh Phương Thảo, chúng tôi đều lén gạt ông, không hế nói chuyện này cho ông biết.Nếu để ông ngoại biết chuyện của mẹ thì chỉ sợ sẽ bị lửa giận khiến cho lên máu, dù sao tuổi tác của ông cũng đã cao lắm rồi.

“Đến Đông Xuân?”

Tôi giật mình nhìn Nguyễn Trung Quân.

“Ông ngoại con nói ông ấy có thể không sống được bao lâu nữa, muốn gặp con và mẹ con nhưng bố đương nhiên sẽ không cho ông ấy biết tinh trạng hiện giờ của mẹ con cho nên đã nói mấy ngày nay mẹ con bị cảm khá nặng không thể đi được.”

“Ông ngoại bị làm sao vậy?” Môi tôi run lên nhìn Nguyễn Trung Quân.

Lần cuối cùng tôi gặp ông ngoại, không phải sức khỏe của ông vẫn rất tốt sao? Tuy đã bày tám chục tuổi nhưng cơ thể cũng có thể coi như rất cứng cáp không phải sao? Sao lại như vậy được?

“Một người sống đến từng tuổi này coi như đã đi hết đời người rồi, tâm nguyên duy nhất của ông ngoại con chính là gặp được con.”

Nguyễn Trung Quân thờ dài một hơi, dường như đang hồi ức lại điều gì đó rồi nói: “Ông ngoại con vẫn luôn không thích bố, cảm thấy bố không xứng với Phương Thảo. Đây là lần đầu tiên ông ấy chủ động gọi điện thoại cho bố, con biết không, ông ấy còn nói lờixin lỗi với bố nữa đấy? Tính tình của ông ngoại con vốn ngoan cố, ông ấy tuyệt đối sẽ không nói tiếng xin lỗi người khác, hơn nữa vốn di ông ngoại con là một người đàn ông vô cùng độc tài nhưng lúc đó ông ấy đã ỔI lời xin lỗi với bố thì bố nghĩ rằng ông ngoại con đã thật sự chấp nhận bổ rồi.”

“Bổ muốn cùng con đếnĐông Xuân không?”

Sinh lão bệnh từ là chuyện bình thường của đời người, tuy trong lòng tôi rất khổ sở nhưng là đây số mệnh, không ai có thể thay đổi được.

Dường như điều duy nhất tôi có thể làm là chi có thể nghe theo lời Nguyễn Trung Quân nói, đi tới Đông Xuân ở cùng với ông ngoại.

“Bố muốn ở bên mẹ con, con mang Bánh Gạo qua đó đi, ông ấy rất thích Bảnh Gạo đây. Có thể ông ấy sẽ không sống được thêm mấy ngày nữa đâu, e là nhà họ Trịnh sẽ có thay đổi lớn.”

Bên trong ánh mắt của Nguyễn Trung Quân mang theo một chút ưu sẫu nói.

“Sao lại vậy chứ? Không phải ai cũng nói nhà họ Trịnh vẫn rất hòa thuận sao?”

Lần cuối cùng Trịnh Quang Hài tới đây, tôi cảm thấy có lẽ nhà họ Trịnh là một gia đình lớn vô cùng hòa thuận.*Bảo Nhi, một gia dinh lớn luôn có những phần đen tối mà chúng ta không nói ra được, người ngoài không biết những phần den tối đó đâu, Hơn nữa, con biết gia tộc của nhà họ Trịnh lớn đến mức nào không? Lúc trước có ông ngoại con chống đỡ toàn bộ gia tộc, bây giờ ông ngoại con suy sụp rồi, những anh em họ hàng trong dòng họ kia sẽ bắt đầu tranh giành gia sản.”

Trên ti vi cũng thường xuyên cho chiếu chuyện các gia đình nhà giàu tranh chấp lẫn nhau, tôi không ngờ trong hiện thực mà tôi cũng phải trải qua loại tranh đầu nhà giàu này.

“Tóm lại, Con qua bên đó mọi chuyện phải cần thận, con có Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức bào vệ nênbố vẫn khá an tâm.”

“Con biết rồi, con sẽ cẩn thận mà.”

Buổi tối, tôi nói cho Trấn Thanh Vũ nghe về bệnh tình nguy kịch của ông ngoại, Trần Thanh Vũ nhíu mày nắm lấy tay của tôi nói muốn cùng tôi qua đó.

“Như vậy sao được.” Tôi lắc đầu, hôn lên cằm của Trần Thanh Vũ nói.

“Sao anh lại có thể bỏ mặt công ty chứ? Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Aliba, với tư cách là mộtngười quản lý công ty thì anh không thể vứt bỏ công ty làm chuyện xằng bậy được.”

“Anh không yên tâm để em và Bánh Gao đi một mình” Trần Thanh Vũ sắm mặt xuống, bất mãn nói với tôi.

“Đừng lo lắng mà, anh có thể cho Trần Danh đi theo em, thân thủ của Trần Danh rất tốt. Hơn nữa, Vũ Khả Hân cũng sẽ đi cùng em qua đó.”

Tôi nói với Vũ Khả Hân rằng mình sẽ đến Đông Xuân thì cô ấy lập tức gấp gáp chuẩn bị hành lý nói muốn xuất phát cùng lúc với tôi.

“Đưa cô ta tới đó làm gì?” Khuôn mặt đẹp trai của Trấn Thanh Vũ tối sắm lại, bất mãn nói.

“Chị ấy đi cùng em không được sao? Sao anh lại có thành kiến lớn với Vũ Khả Hân như vậy chứ?” Tôi trợn mắt liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, có chút không biết phải nói sao.

Rõ ràng Vũ Khả Hân đảng yêu như vậy, vì sao Trần Thanh Vũ lại luôn dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với cô ấy chứ?

“Anh nghi ngờ có phài Vũ Khả Hân đang thích em hay không đấy? Bằng không thì tại sao lần nào cũng bám dính lấy em không buông như vậy?” Trần Thanh Vũ dùng một loại ánh mắt sắc bén nghi ngờ nhin tôi,trong đôi mắt mang theo sự u tối,

“Nói bửa gì vậy?” Bệnh đa nghi của Trán Thanh Vũ làm tôi hơi dờ khóc dờ cười.

Tôi trợn mắt liếc nhìn Trắn Thanh Vũ, phống má lên hòi.

“Đủng rối, sau khi Mai Linh Chi thách đầu với em thi em đã nói sơ qua điều kiện với cô ta rồi, không ngờ cô ta lại đồng ý sảng khoái như vậy” Lúc trước tôi đã chấp nhân lời thách đấu của Mai Linh Chi cho nên định sẽ thi đầu với cô ta, nhưng hiện tại tôi lại phải đi Đông Xuân nên không thể đầu với Mai Linh Chi được.

“Em không cần lo lắng chuyện này, anh đã phải người cành cáo Mai Linh Chi rồi, nếu cô ta dám gây phiến phức cho em thì anh sẽ lập tức hủy bỏ hết mọi sự hợp tác với cô ta.”

Trần Thanh Vũ sắm mặt mặt, lạnh lùng trào phúng

“Anh điện rồi sao? Đó là một dự án lớn đấy. Tôi nói. bất mãn liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái.

Tuy rằng tôi không thích người phụ nữ tênMai Linh Chi này, nhưng cô ta đã ký kết dự án với tập đoàn Aliba, mà đây còn là một dự án lớn nữa. Nếu như đổi lại thành bất cứ công ty nào khác thì chắc chắn sẽ không có ai dám dắc tội Mai Linh Chi,Trần Thanh Vũ nhíu mày không vui nói: “Cô ta khiêu khích em.”

“Em đã chấp nhận lời khiêu chien của cô ta rói, hơn nữa bọn em còn đánh cược riêng, anh dừng vi giúp em mà làm mọi thứ phức tạp hơn.”

Tôi hơi bất đắc dĩ xoa xoa khuôn mặt của Tran Thanh Vũ, thờ phì phò nói.

Trần Thanh Vũ không nói gì, chi đè tôi xuống dưới người, hơi thở nóng rực lan tỏa xung quanh tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, anh muốn… hôn em.”

Hơi thờ nhẹ của Trần Thanh Vũ khiến cơ thể tôi không khỏi co rúm lại.

Tôi mở to đôi mắt ườt át nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ, sau đó nhắm mắt lại, then thùng nói: “Nhẹ một chút đấy.”

Gần đây Trần Thanh Vũ rất thô lỗ, lần nào cũng làm tôi đau e đau lưng muốn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.