Chương trước
Chương sau
Bánh Gạo vô cùng kích động, khuôn mặt vốn màu hồng nhạt của thằng bé đã trở nên trắng bệch vì xúc động. “Bánh Gạo.” Tôi nhìn dáng vẻ này của thằng bé thì vội vàng muốn tiến lên ôm lấy Bánh Gạo vào lòng, nhưng lại bị Lê Hồng San cản trở.

Cô ta hơi tức giận nhìn chằm chằm vào tôi. “Tổng giám đốc Nhi, cô rời khỏi đây ngay đi, Bánh Gạo không muốn gặp cô.” “Lê Hồng San, bây giờ cô nói chuyện với tôi như vậy sao?” Loại giọng điệu này của cô ta khiến cho tôi phải tận lực kiềm chế lại tâm trạng của mình.

Tôi sầm mặt xuống nhìn Lê Hồng San rồi lạnh lùng nói. “Đi đi, Bánh Gạo không muốn nhìn thấy cô, cô đi ngay đi.”

Lê Hồng San không vui nhìn tôi rồi chỉ về phía cửa. “Các người làm gì vậy?” Sau khi Lê Hoàng Long hay tin chạy đến thì nhìn thấy tôi và Lê Hồng San đang tranh chấp, anh ta bèn nhịn không được mà lên tiếng hỏi han, “Anh kiểm tra cho Bánh Gạo một chút đi.”

Tôi nói với Lê Hoàng Long một tiếng rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Lê Hồng San. “Cô ra đây với tôi một lát.”

Tôi hất cắm lên ra lệnh cho cô ta.

Đáy mắt Lê Hồng San thoáng qua một chút tức giận, dường như cô ta đang muốn phản bác lại tôi thì tôi lập tức nói: “Đừng quên nhà họ Trần là do tôi làm chủ, Lê Hồng San, cô đừng chọc giận tôi. Bằng không cho dù Trần Thanh Vũ có cầu xin tôi tha thứ cho cô thì tôi cũng sẽ đuổi cô ra ngoài, bất kỳ người nào cũng đừng hòng nói chuyện thay cô.”

Tôi hài lòng nhìn gương mặt dần trở nên căng cứng của Lê Hồng San rồi tự mình đi ra khỏi phòng.

Tôi đứng bên ngoài hành lang chờ cô ta đi ra.

Tôi tin chắc Lê Hồng Sơn là một người phụ nữ thông minh, quả nhiên cô ta mang theo vẻ mặt rất tệ đi ra từ trong phòng bệnh. Tôi nhìn Lê Hồng Sơn rồi lạnh nhạt nói: “Nhìn thấy tôi bình an xuất hiện ở đây, có phải cô hơi thất vọng không?”

“Tôi không biết cô đang nói gì” Gương mặt Lê Hồng San cứng đờ, mặc dù biểu hiện đó rất nhỏ nhưng tôi đã phát hiện được.

Quả nhiên chuyện này giống như suy nghĩ trong lòng tôi.

Lê Hồng San đã cùng thông đồng với Mai Linh Chi. “Lê Hồng San, cô biết người phụ nữ tên Mai Linh Chi không?”

Tôi lấy tay xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình rồi thờ ơ nói. “Rốt cuộc tổng giám đốc Nhi…”

“Cô Trần” Tôi cắt đứt lời nói của Lê Hồng San, cười tủm tỉm nhìn cô ta rồi lặp lại: “Dường như cô quên mất tôi là vợ của Trần Thanh Vũ nhi, theo lý thì cô nên gọi tôi như vậy sẽ đúng hơn.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Sắc mặt Lê Hồng San trở nên vô cùng khó coi, dường như cô ta hơi tức giận nhìn tôi. “Lê Hồng San, bây giờ tôi tha thứ cho cô dễ dàng như vậy đều là vì nể mặt Trần Thanh Vũ. Nhưng mà nếu như cô còn muốn được voi đòi tiên thì cũng đừng trách tôi vô tình độc ác.”

Đây là lời cảnh cáo của tôi đối với Lê Hồng San, đồng thời cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô ta.

Nếu như còn có lần sau, cô ta còn không biết hối cải mà thông đồng với Mai Linh Chi lập quỷ kế thì tôi sẽ không khách sảo nữa, cho dù là Lê Hồng Sơn đã từng là ân nhân cứu mạng của Trần Thanh Vũ thì tôi vẫn sẽ cho cô ta biết tay.

“Cô là một người thông minh, không nên cứ mãi nhớ thương đến những thứ hạnh phúc không thuộc về mình. Tôi đưa cô ra nước ngoài thì đối với cô cũng có rất nhiều lợi ích, ở đó cô có thể quen biết với nhiều người hơn. Đến lúc đó cô sẽ biết được loại tình cảm mà cô đối với Trần Thanh Vũ không phải là tình yêu mà chỉ vì cô đã quen sống một mình nên bây giờ sinh ra cảm giác lệ thuộc vào anh ấy thôi.

Lê Hồng San, nhân lúc bây giờ tôi còn kiên nhẫn thì cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi đi, đừng đợi đến lúc tôi dùng những biện pháp ép buộc khác”

“Anh Vũ sẽ không để cho cô đưa tôi ra nước ngoài đầu” Lê Hồng San nhìn tôi rồi nói với vẻ mặt vô cùng kiên định.

Quả nhiên, cô ta đã nằm trúng nhược điểm của Trần Thanh Vũ, biết anh vẫn còn chút thương tiếc đối với cô ta cho nên mới không dám kiêng kỵ mà làm ra nhiều chuyện như vậy.

Tôi trào phúng nhìn Lê Hồng San, thoi thoi ngón tay của mình rồi nói: “Xem ra cô đã quên mất cuối cùng nhà họ Trần là do ai làm chủ rồi. Lê Hồng San, cô muốn trở thành Nguyễn Mỹ thứ hai sao, đáng tiếc.”

Tôi bỏ lại những lời này rồi lắc đầu rời khỏi đó, những lời cần nói tôi đều đã nói hết rồi, nếu như Lê Hồng San vẫn không biết thức thời thì tôi cũng không còn cách nào khác, nếu như cô ta không chịu lên máy bay thì tôi sẽ cưỡng chế đưa cô ta lên.

Chuyện của Nguyễn Mỹ, tôi tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh một lần nữa trên người cô ta.

Buổi tối, sau một trận hoan ái đầy mãnh liệt, cả người tôi đều mềm nhũn, loại vận động kịch liệt này khiến cho đầu óc tôi vô cùng mơ hồ, hơn nữa tim tôi cũng hơi khó chịu.

Không biết có phải vì tim tôi đã dần dần yếu hơn hay không, mà bây giờ dường như tôi không thể chịu loại hoan ái kịch liệt như vậy.

“Sao vậy? Cơ thể khó chịu sao?” Trần Thanh Vũ thấy tôi không nói lời nào thì đưa tay ra sờ lên hai chân tôi.

“Đừng” Bị Trần Thanh Vũ sờ như vậy, cơ thể tôi không khỏi nóng ran lên. Tôi khó nhịn đè cánh tay Trần Thanh Vũ xuống, không để cho anh tiếp tục không biết xấu hổ mà lướt xuống nữa.

“Anh còn tưởng rằng em không hài lòng với kỹ thuật của anh đầy, Huỳnh Bảo Nhi, lần này tại sao em lại không có loại quyền ru giong trước kia vậy?”

Trần Thanh Vũ bất mãn rút ngón tay về, hơi buồn bực nói. “Nói nhăng nói cuội gì đầy, chỉ là gần đây em hơi mệt thôi mà.” “Nhưng mà trước kia em không phải như vậy, nếu như lúc trước anh dùng tư thế này thì em sẽ rất vui vẻ, rất kích động nhưng mà lần này phản ứng của em hơi kỳ lạ đẩy.” Trần Thanh Vũ bất mãn nhìn tôi nói.

Tôi bị Trần Thanh Vũ than phiền thẳng thắn như vậy thì hơi xấu hổ. “Trần Thanh Vũ, anh không biết xấu hổ sao, tại sao anh có thể nói ra những chuyện này với vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ?” “Tại sao lại không thể? Em là vợ anh mà, anh thảo luận những chuyện khuê phòng với vợ mình thì có vấn đề gì đâu chứ” Trần Thanh Vũ đè tôi xuống giường rồi củi đầu xuống cản tai tôi.

Tôi hơi bất đắc dĩ nhìn Trần Thanh Vũ, hai chân cuốn lấy anh, ngón tay vô thức nhẹ nhàng sợ lên ngực mình.

Trần Thanh Vũ còn chưa biết tình trạng hiện giờ của tôi, tôi cũng không biết phải nói ra căn bệnh này của mình như thế nào cho anh hiểu, nếu như anh biết được thì nhất định sẽ rất tự trách.

“Trần Thanh Vũ, em đã chuẩn bị giúp Lê Hồng San tất cả những thủ tục và vé máy bay rồi, đến lúc đó em sẽ trực tiếp đưa cô ta ra nước ngoài đấy”

“Chuyện này em giải quyết là được rồi.” Trần Thanh Vũ cau mày sờ lên mất tôi. “Lần này chuyện Bánh Gạo bị trúng độc, anh điều tra thể nào rồi?”

“Trong đám người giúp việc, Trần Danh đã tìm được người hạ độc. Chính bởi vì người đó có thù oán trong lòng nên muốn độc chết Bánh Gạo, anh đã cho người đưa người phụ nữ kia đến đồn công an rồi. Hừ, muốn làm hại con trai của chúng ta, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu.”

“Chuyện này, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Tôi rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói với Trần Thanh Vũ. “Em còn điều tra được chuyện khác sao?” Trần Thanh Vũ nghe tôi nói vậy thì khẽ nhướng mày nói.

“Quả thật có tra được một chút, nhưng mà cũng không có chứng cứ. Đúng rồi, có phải tối mai tập đoàn Aliba sẽ mở cuộc họp báo công bố sản phẩm mới không? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tham du”

“Ừm, em muốn tham dự không bé yêu?” Trần Thanh Vũ cản lỗ mũi tôi, thân mật nói. “Dĩ nhiên rồi.”

Tôi sờ lên gương mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, khẽ nhếch môi: “Vào những thời điểm như vậy, nếu như em không tham dự thì những người khác sẽ không biết Trần Thanh Vũ đã kết hôn rồi.” “Bé yêu ham ghen.”

Trần Thanh Vũ cười cười nhìn tôi, sau đó lại đè tôi xuống giường một lần nữa, một trận hoan ái mới kéo dài.

Tôi tin rằng sau này tôi và Trần Thanh Vũ sẽ ngày càng hạnh phúc, bởi vì tôi có thể bảo vệ sự hạnh phúc này của chúng tôi. “Tôi không muốn, tôi không muốn rời khỏi đây, cút ngay…” Hôm sau, khi tôi còn đang ngủ thì bên ngoài đã truyền đến một âm thanh vô cùng chói tai.

Tôi bị những âm thanh tranh cãi này ép buộc phải mở mắt ra.

Bên cạnh đã không còn bóng dáng Trần Thanh Vũ, có lẽ anh đã đi làm rồi.

Tôi ngồi dậy trên giường, đè vào huyệt thái dương còn đang khó chịu xuống, sau khi ngáp một hơi thì mang giày vào rồi đi xuống giường.

Tôi mặc quần áo xong, trang điểm lại một chút rồi kéo cửa ra xuống lầu. Ngay lập tức tôi nhìn thấy quản gia và mấy người giúp việc đang kéo Lê Hồng San ra cửa, cô ta nắm chặt lấy khung cửa không chịu buông, làm sao cũng không chịu đi. “Bà chủ.” Sau khi quản gia và mấy người giúp việc nhìn thấy tôi thì lập tức hành lễ với tôi.

Tôi gật đầu một cái rồi đi tới trước mặt Lê Hồng San, bình tĩnh nói: “Lê Hồng San, đừng làm loạn ở đây nữa. Nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì không có lợi cho bất kỳ ai cả, tôi cũng đã chuẩn bị xong hết biệt thự ở nước ngoài cho cô rồi, có cả người giúp việc nữa, ngay cả trường học tôi cũng đã liên lạc giúp cô luôn. Cô hãy đến đó học hành cho tốt đi, đừng cử ở đây mà làm loạn nữa.”

“Huỳnh Bảo Nhi, cô cho rằng có thể đuổi tôi đi như vậy thì anh Vũ sẽ là của cô sao? Đồ tiểu nhân hèn hạ, cô đoạt mất anh Vũ của tôi, bảy giờ còn muốn đuổi tôi đi nữa, cô nằm mơ đi”

Lê Hồng San kích động hét ầm lên với tôi, đôi mắt hạnh màu nâu kia lại hiện lên vẻ điên cuồng.

Tôi lạnh lùng nhìn từng cử chỉ của cô ta rồi châm chọc nói: “Lê Hồng San, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi đấy.”

Nếu như Lê Hồng San cứ như thế này thì tôi chỉ có thể cưỡng ép đưa cô ta đi mà thôi.

Tôi quay đầu lại muốn ra hiệu cho quản gia cưỡng chế đưa Lê Hồng San đi, nhưng vào lúc này cô ta lại chạy vào phòng đóng chặt cửa lại. “Bà chủ, bây giờ…” “Phá cửa”

Tôi sầm mặt xuống ra lệnh cho quản gia.

Quản gia gật đầu rồi lập tức bảo người phá cửa.

Ngay lập tức, cửa phòng của Lê Hồng Sơn đã bị phá ra, Lê Hồng San nhìn thấy chúng tôi bước vào thì gio con dao trong tay lên. Tôi còn tưởng cô ta muốn đâm về phía tôi, nhưng thật không ngờ cô ta lại đưa lên cổ mình.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng hòng đuổi tôi rời khỏi anh Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy đâu, tuyệt đối sẽ không..” “Lê Hồng San” Tôi nhìn thấy hành động của cô ta thì cá người không khỏi căng thẳng.

Tôi chỉ muốn đưa Lê Hồng Sơn ra nước ngoài mà thôi, không hề nghĩ đến việc muốn giết chết cô ta, nhưng mà hiển nhiên bây giờ cô ta làm vậy là đang muốn ép tôi. “Bà chủ, tôi lập tức gọi cấp cứu.” Quản gia thấy Lê Hồng San ngã xuống đất thì lập tức nói với tôi. “Ừ” Tôi nhìn máu tươi trên cổ Lê Hồng San, vô cùng nhức đầu.

Vậy mà Lê Hồng San lại dùng loại phương thức này để chống cự việc ra nước ngoài sao?

Sau khi Trần Thanh Vũ biết tin Lê Hồng Sơn tự sát thì đã đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.

Sau khi anh nhìn thấy tôi thì sắc mặt hơi sầm xuống, anh vượt qua người tôi rồi trực tiếp đi đến phòng bệnh của Lê Hồng San.

Tôi đứng ở trước cửa, yên tĩnh nhìn Trần Thanh Vũ ngồi bên giường bệnh của cô ta, khi nhìn thấy dáng vẻ anh an ủi Lê Hồng

San thì tôi không nhịn được cau mày thật chặt. “Anh Vũ, em còn… còn sống đúng không?” Lê Hồng San nhìn thấy Trần Thanh Vũ ngồi bên giường của cô ta thì có vẻ vô cùng kích động, đôi môi run rẩy gọi tên Trần Thanh Vũ.

“Tại sao em lại làm loạn như vậy chứ? Không muốn đi thì không đi, tại sao phải tự sát?” Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, không vui nhìn Lê Hồng San.

Trần Thanh Vũ rất yêu mến Lê Hồng San, tôi biết anh đã xem cô ta như một người em gái để bảo vệ. Ban đầu anh được Lê Hồng Sơn cứu, trong lúc thống khổ cũng đã tổn thương đến cô ta vài lần, vì thế về sau Trần Thanh Vũ càng muốn quan tâm yêu mến Vũ cô ta hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.