Chương trước
Chương sau
“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em nên tỉnh táo lại đi, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý, mẹ em bị Ngô Huy Khánh mang đi, đến bây giờ bổ em vẫn còn chưa tỉnh. Mỗi ngày Trần Thanh Vũ đều sống mơ màng, nếu em vẫn cứ thế này, tôi sẽ hối hận vì đã cứu em đấy.”

Lời nói sắc bén của Phan Huỳnh Đức khiến cả người tôi run lên.

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, giọng khàn khàn nói: “Phan Huỳnh Đức, làm sao bây giờ? Bây giờ tôi… không biết làm sao để đối diện với Trần Thanh Vũ cả” Tôi không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Trần Thanh Vũ.

Tôi có thể tha thứ việc lúc trước Trần Thanh Vũ làm ra đủ loại hành vi ngu ngốc vì Nguyễn Mỹ, nhưng sao có thể tha thứ được việc Trần Thanh Vũ lấy thận của tôi cho Nguyễn Mỹ chứ? Hơn nữa tất cả những chuyện này cũng chỉ là một âm mưu của Nguyễn Mỹ mà thôi

. “Người phụ nữ Nguyễn Mỹ này rất có thủ đoạn, chết rồi mà vẫn để lại quả.” Phan Huỳnh ức nở nụ cười lanh lẽo nói với tôi.

Tôi giữ chặt chiếc chăn trên người, không nói gì.

Phan Huỳnh Đức nhìn tôi từ trên cao xuống, mặt không cảm xúc nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em phải nên biết tôi sẽ không bảo em tiếp tục tha thứ cho Trần Thanh Vũ, đối với tôi mà nói Trần Thanh Vũ là một người vô cùng ngu xuẩn, bị một người phụ nữ đùa bỡn vỗ tay còn không biết, đúng là quá ngu xuẩn. Vậy mà người đàn ông này lại là anh trai của tôi, tôi cũng không muốn nhận anh ta, việc em có muốn tha thứ cho Trần Thanh

Vũ hay không thì đó là chuyện của em, tôi còn ước gì em không yêu Trần Thanh Vũ nữa mà ở bên cạnh tôi đấy.”

Phan Huỳnh Đức nói vậy khiến tôi hơi cạn lời. “Nghỉ ngơi một thời gian, sức khỏe của em sẽ tốt hơn, đến lúc đó em muốn đi đầu tôi cũng ủng hộ

Sau khi bỏ lại những lời này, Phan Huỳnh Đức lập tức rời đi.

Tôi nằm ở trên giường, nhìn ánh nắng vàng ươm bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới những lời Phan Huỳnh Đức vừa nói, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bi thương.

Rốt cuộc tôi nên làm như thể nào đây? …

Sau khi nghỉ ngơi thêm nửa tháng, vết sẹo ở ngực đã kết vảy, sức khỏe của tôi cũng tốt hơn nhiều.

Nằm ở trên giường bệnh đã lâu, rốt cuộc tôi có thể xuống giường đi lại rồi.

Căn biệt thự ở nước Anh của Phan Huỳnh Đức cực kỳ xinh đẹp, nơi này còn có một bể bơi rất lớn.

Lúc tôi ra khỏi biệt thự tới chỗ bể bơi thì thấy Phan Huỳnh Đức đang bơi lội ở đó.

Phan Huỳnh Đức thấy tôi đi ra thì lười biếng nói: “Sắc mặt tốt hơn rất nhiều rồi đẩy.” “Cảm ơn.”

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, nhỏ giọng nói. “Không cần nói cảm ơn với tôi, bởi vì ý chí sinh tồn của em rất mạnh mẽ cho nên mới có thể sống lại thôi.”

Phan Huỳnh Đức hất bọt nước trên đầu đi, chống cắm nhìn chấm chăm tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em yêu Trần Thanh Vũ vất vả như thế, hay là từ bỏ đi”

Từ bỏ?

Tôi nhìn khuôn mặt giống Trần Thanh Vũ y như đúc kia của Phan Huỳnh Đức, trong lòng hơi hoảng hốt. “Tôi và Trần Thanh Vũ là anh em sinh đôi, hai người chúng tôi vốn là một, tôi có thể không cần tất cả vì em, cả đời cũng chỉ có một người phụ nữ là em, gả cho tôi đi, được không?”

Phan Huỳnh Đức bước đến chỗ của tôi, hơi thở ướt át nóng bỏng của anh ta ập vào mặt tôi. “Thật sự xin lỗi.”

Tôi lắc đầu cự tuyệt lời cầu hôn của Phan Huỳnh Đức.

Tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng tôi không có cảm giác động lòng với Phan Huỳnh Đức, có lẽ cả cuộc đời này của tôi cũng chỉ thích một mình Trần Thanh Vũ chăng?

Nhưng khúc mắc của tôi… sẽ rất khó để giải trừ. “Tôi muốn trở về thủ đô”

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức kiên định nói. “Không để ý chuyện trái thận sao?” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi sâu xa nói. “Để ý thì như thế nào? Chuyện cũng đã xảy ra rồi đó thôi?” Tôi rũ lông mi xuống nhìn vào ngực mình. “Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng lúc trước khi Trần Thanh Vũ đưa ra quyết định đó, rốt cuộc anh ấy đang suy nghĩ cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên lần thứ hai nhìn Phan Huỳnh Đức cười khổ nói.

Phan Huỳnh Đức nhìn tôi thật sâu rồi lạnh nhạt nói: “Nếu đây là quyết định của em, vậy tôi tôn trọng quyết định của em, tôi sẽ kêu người đưa em trở về thủ đô. Huỳnh Bảo Nhi, nếu vất vả quá, tôi vẫn ở chỗ này chờ em.”

Phan Huỳnh Đức tiến lên ôm chầm lấy tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em biết không? Tôi vẫn luôn không xuống tay với em được dù tôi có rất nhiều cơ hội, có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ để biến em thành người phụ nữ của tôi, nhưng mà tôi không làm vậy. Mỗi lần đối mặt với em, sức mạnh trong tôi bỗng tan biến, chỉ còn lại sự mềm lòng dung túng cho em thôi.” “Phan Huỳnh Đức!” Hứa

Lời Phan Huỳnh Đức nói khiến lòng tôi dâng lên một cảm giác không biết miêu tả thế nào. “Khi trở về thủ đô rồi, nói không chừng sẽ là một cảnh tượng khác, người của nhà họ Trịnh sẽ giải quyết chuyện của mẹ em, tôi tin không bao lâu nữa bà ấy sẽ trở về”

Nhà họ Trịnh có thể lực rất lớn, muốn đoi phó với Ngô Huy Khánh chắc vẫn dư sức.

Tuy Ngô Huy Khánh rất biết cách lẩn trốn, nhưng đối với nhà họ Trịnh mà nói, sớm muộn gì cũng tìm được mẹ Trịnh Phương Thảo.

Phan Huỳnh Đức không ngăn cản tôi trở về thủ đô, ngay ngày hôm sau cũng đã chuẩn bị máy bay đưa tôi về lại thủ đô.

Sau khi máy bay đáp xuống, về lại thủ đô xa cách đã lâu, tôi đột nhiên có chút cảm giác mê man và xa lạ.

Đã lâu không nhìn thấy thủ đô, hình như nó hơi không giống với thủ đô trong trí nhớ của tôi. “Cô à, cô muốn đi đâu?”

Tôi bắt một chiếc xe taxi ở bên ngoài sân bay, tài xế xe taxi quay đầu lại hỏi tôi.

Sau khi tôi nhìn thấy rõ gương mặt kia thì kinh Diệu Hoa ngạc nói: “Diệu Hoa?”

Gương mặt này hơi đau khổ và xa lạ, là Diệu Hoa đây sao? “Cậu… Huỳnh Bảo Nhi? Cậu… còn sống sao?” Nụ cười giả trên mặt Diệu Hoa lập tức biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt khó tin. “Sao cậu lại… làm tài xế taxi?” Tôi không trả lời câu hỏi của Diệu Hoa, chỉ nhìn bảng tên công việc ở trước ngực Diệu Hoa, khẽ nhíu mày nói.

Tuy lúc trước Diệu Hoa đã làm ra chuyện phản bội tôi, nhưng nể tình mối quan hệ trước đó của chúng tôi, tôi không hề truy cứu trách nhiệm của cô ấy. Vốn cho rằng mấy năm nay Diệu Hoa sẽ có cuộc sống rất tốt, nhưng nhìn bộ dạng tang thương này của Diệu Hoa, trong lòng tôi bỗng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Những thù hận năm xưa dường như lập tức tan thành mây khói, tôi không hề sinh lòng căm hận với những chuyện Diệu

Hoa gặp phải nữa.

Diệu Hoa không trả lời tôi nói, chỉ rũ lông mi xuống nhàn nhạt nói: “Bởi vì mình bị giới thiết kế xoá tên, không còn cách nào đành phải lái taxi xe duy trì cuộc sống”

Lời nói của Diệu Hoa mang theo một chút mỏi mệt, tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp.

Diệu Hoa của trước kia muốn đạp lên trên đầu tôi bò lên trên giới thiết kế, bây giờ lại bị xoá tên, cô ấy không nói thì tôi cũng nhìn ra chút gì đó. “Cậu muốn trở về nhà sao?”

Diệu Hoa nhìn tôi, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng quen thuộc giống như trước kia vậy. “Mình muốn đến bệnh viện trước.”

Tôi lắc đầu nói với Diệu Hoa. “Nửa năm trước khi người ngoài đồn đại cậu đã chết, mình còn tưởng rằng cậu thật sự đã.” “Minh chỉ bị thương thôi, sau đó ra nước ngoài điều trị” Tôi nhàn nhạt giải thích. “Vậy sao? Cậu không sao thì tốt rồi, lúc trước mình làm chuyện quá đáng kia với cậu, mình thật sự rất xin lồi.” Diệu Hoa cười vô cùng miễn cưỡng nói với tôi. “Mình đã không quan tâm chuyện đó nữa rồi.”

Dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi, con người phải nhìn về phía trước, cho nên tôi đã không thèm để ý đến mấy chuyện đó nữa. “Cậu vẫn vậy, không thay đổi, vẫn lương thiện như vậy. Huỳnh Bảo Nhi, trong giới kinh doanh, sự lương thiện này của cậu sẽ hại chết cậu đấy” “Trước giờ mình đều không phải là một người lương thiện, mình chi không muốn mãi đắm chìm trong sự thù hận mà thôi.” Diệu Hoa không nói gì, cô ấy đưa tôi đến bệnh viện rồi đi cùng tôi tới phòng bệnh của Nguyễn Trung Quân.

Nghe Phan Huỳnh Đức nói bố Nguyễn Trung Quân vẫn mãi không tỉnh lại, hơn nửa năm vẫn luôn ở trong bệnh viện được người của nhà họ Trần chăm sóc. Bây giờ tập đoàn Aliba đã được Trần Thanh Vũ tiếp nhận, nửa năm phát triển thành công ty lớn nhất thủ đô. “Nghe nói từ nửa năm trước tổng giám đốc vũ đã bắt đầu trở nên trầm cảm, ngoại trừ làm việc ra thì cứ sống mơ mơ màng màng, sau đó sẽ đến đây ngồi bên cạnh chủ tịch Quân.” Diệu Hoa đứng ở bên cạnh tôi, dường như đang giải thích tình hình của Trần Thanh Vũ trong hai năm qua là như thế nào.

Tôi đứng ở trước cánh cửa thủy tinh nhìn bố đang nằm ở trên giường bệnh, hốc mắt cũng bắt đầu bỏ hoe.

Bố, bảo Nhi đã trở lại, bố nhìn thấy không? Mẹ cũng sắp trở về với bổ rồi, bổ không cần lo lắng đâu, bổ nhất định phải tinh dậy nhé. “Tổng giám đốc Vũ thật sự rất yêu cậu.” Diệu Hoa thấy tôi như vậy nên cũng cất giọng hâm mộ. “Diệu Hoa, cảm ơn cậu, mình muốn yên tĩnh một lát.” Tôi lau khô nước mắt trên khóe mắt rồi nói với Diệu Hoa. “Huỳnh Bảo Nhi.. mình còn có một việc muốn nói với cậu. Dường như Diệu Hoa đang hơi do dự, sau đó cũng hạ quyết tâm nói với tôi. “Cậu theo mình vào đây.”

Tôi vừa định muốn hỏi Diệu Hoa là chuyện gi thi Diệu Hoa đã lôi kéo tôi rời khỏi bệnh viện. Chúng tôi đi vào thang máy, đúng lúc thang máy bên cạnh mở ra, vì thế cho nên chúng tôi không nhìn thấy Trần Thanh Vũ bước từ bên trong ra.

Diệu Hoa đưa tôi đến nhà cô ấy, hình như cô ấy đã kết hôn, nhưng sau đó lại ly hôn, bây giờ đang sống một mình.

Nhà của cô ấy cũng không quá tốt, chỉ là một cái nhà nhỏ có sân rất bình thường. Sau khi chúng tôi tới, cô ấy đưa tôi lên lầu rồi đi vào một căn phòng, mở cửa ra. Lúc nhìn thấy mẹ Trịnh Phương Thảo của mình đang nằm trên giường, hai mắt của tôi kinh ngạc mở to. “Me.”

Người của nhà họ Trịnh luôn tìm kiếm mẹ, vậy mà mẹ lại ở trong nhà của Diệu Hoa? “Năm tháng trước lúc mình lái taxi qua quốc lộ ở Trần Thị Nhượng, trong lúc vô tình đã nhìn thấy di ấy iu xiu đi tới, vì thế đã cứu cô ấy, nhưng mà..” “Nhưng mà cái gì?” Tôi ngồi bên mép giường của mẹ, thấy mẹ nhằm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi sốt ruột. “Nhưng di ấy bị người ta..” Diệu Hoa do dự hồi lâu cũng không thể nói tiếp, tôi vô cùng sốt ruột nói: “Mẹ bị người ta làm gì?”

Không phải ở chỗ của Ngô Huy Khánh sao? Vì sao mẹ lại xuất hiện một mình tại quốc lộ ở Trần Thị Nhượng? Ngô Huy Khánh đi đâu rồi? Sao ông ta lại để mẹ một mình? “Mình tìm bác sĩ khám cho dì ấy, bác sĩ nói, dì ấy bị người ta thay phiên cưỡng bức, đại não tự động khởi động chức năng bảo vệ ý thức, cho nên cô ấy không muốn mở måt..” “Cậu nói bậy” Tôi cắt ngang lời Diệu Hoa nói, giận dữ hét to với Diệu Hoa.

Sao mẹ tôi lại gặp phải chuyện này? Chẳng lẽ là do Ngô Huy Khánh làm?

Không thể nào, Ngô Huy Khánh yêu mẹ Trịnh Phương Thảo như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này. “Là thật… mình không có lừa cậu, bác sĩ nói sở dĩ dì Trịnh Phương Thảo không muốn tỉnh lại chính là vì không muốn đối mặt với hiện thực, mình vẫn luôn chăm sóc dì ấy, vốn muốn đưa di ấy về nhà, nhưng… một mình mình quá cô đơn, vì thế mới muốn dì ấy sống với mình, cho nên..” “Sao mẹ lại.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ tôi… sao lai…”

Sao mẹ lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy chứ? Sao có thể chứ?

Tôi ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của mẹ, nức nở khóc lớn lên. “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi mà, con là Bảo Nhi đây, con chưa chết, con đã trở về, mẹ tỉnh lại đi được không?”

Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, trong lòng thầm tự trách mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.