Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thẩm Trì tức tốc bế Hạ Uyển Đình vào. Anh bị bác sĩ cản trước cửa phòng bệnh.
Chỉ nghe một tiếng tút kéo dài, Hạ Uyển Đình đã được đưa vào phòng khám.
Là một bác sĩ, anh hiểu cảm giác của người nhà không được khám chữa cho bệnh nhân. Thẩm Trì nhìn một lúc, ánh đèn phòng bệnh chuyển sang màu đỏ anh mới yên tâm thở hắt ra.
Thẩm Trì ở bên ngoài đợi chờ từng giây một, anh không dám rời đi sợ Hạ Uyển Đình không thấy mình.
Hơn ai hết sau chuyện vừa rồi, anh muốn mình mãi ở bên cạnh cô.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên đột ngột cắt dứt dòng suy nghĩ của Thẩm Trì. Anh chán nản lật điện thoại lên xem, người gọi đến là Mộc Xà.
“Alo?” Giọng Thẩm Trì khản đặc, có chút mệt mỏi.
“Thẩm thiếu! Người này cậu muốn giải quyết thế nào?” Mộc Xà nhìn người đàn ông đang chật vật trên nền đất, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm.
“Hắn ta thế nào rồi?”
“Vẫn chưa chết.”
“Ừm! Trước mắt cứ để vậy đã, giữ lại cái mạng chó của hắn chờ tôi về.”
“Vâng!”
Mộc Xà suy nghĩ một hồi không kìm được tò mò lên tiếng: “Có cân chúng tôi... nhất định sẽ không để lại dấu vết!”
“Nếu vậy thì dễ cho hắn quá, tôi cần cái mạng của hắn, còn lại tùy các cậu!”
Thẩm Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy chuyện này hẳn sẽ kinh động đến phía Thẩm Đại. Anh ngửa mặt ra sau, day day mi tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-kho-cuong/3479320/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.