Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy cô sống một mình tại căn biệt thự trong hơn một tuần nữa. Những ngày này thỉnh thoảng Mộc Xà, Lý Nghê, Kha Bân đều sẽ đến làm bạn với cô, cuộc sống cũng không đến mức thiếu vắng hơi người.

Cô cũng không tiếp tục thăm dò tung tích của Thẩm Trì qua bọn họ nữa. Giữa hai người dường như vạch ra một ranh giới vô hình, một người không dám hỏi, một người không thể nói.

Tiễn ba người họ ra khỏi cửa, cô bước vào thư phòng muốn giải quyết nốt một số chuyện trong dự án kia. Kế hoạch vẫn đi theo đúng hướng của cô, cứ đà này thì ngày thành công sẽ không còn xa nữa. Gấp lại máy tính, cô vui vẻ nở nụ cười mãn nguyện.

Hạ Uyển Đình bước vào phòng tắm rửa sơ qua, hôm nay cô có chút mệt. Trời đã bắt đầu vào thu, bên ngoài se se lạnh. Hạ Uyển Đình lười biếng nằm cuộn tròn trong chăn, cảm giác ấm áp khiến cô thiếp đi ngay lập tức.

Đã lâu lắm rồi cô mới có giấc ngủ ngon như thế này. Kẻ từ lúc Thẩm Trì không có ở đây, cô đã chuyển hẳn sang phòng anh, mang theo một ít vật dụng cá nhân của mình.

Hạ Uyển Đình trộm nghĩ, nếu bị anh phát hiện, cô sẽ cảm thấy xấu hổ như thế nào.

Trong giấc mộng không thường trực, cô cảm thấy cả cơ thể bị kéo vào một lồng ngực ấm áp. Người đó không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt. Hạ Uyển Đình muốn mở mắt nhìn cho rõ người đấy là ai nhưng mí mắt nặng trĩu khiến cô không thể nhìn rõ được.

“Đình Đình...” Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên trong đêm đen mang theo một mê lực chết người, lại ẩn chứa sự ôn nhu khó tả.

Thẩm Trì càng đưa tay siết chặt Hạ Uyển Đình hơn. Anh vội vã trở về, đến bộ quần áo sặc mùi thuốc sát trùng trên người cũng không kịp thay.

Anh mở cửa phòng cô thấy không có, một nỗi bất an ăn mòn lí trí khiến anh không giữ được bình tĩnh, anh tìm khắp nơi cũng không thấy cô.

Đến khi mở cửa phòng mình, trông thấy thân ảnh nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chiếc gối ngủ ngon lành.

Khung cảnh yên bình ấy khiến anh sững người. Vốn Thẩm Trì không muốn đánh thức cô, anh trìu mến ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Thẩm Trì khẽ cười, chỉ những lúc cô không phòng bị, anh mới dám có hành động bá vương ngạnh thượng cung như thế này.

“Đình Đình!” Thẩm Trì dịu dàng cất lời, “Nếu như khoảnh khắc này chỉ là một giấc mộng, tôi tình nguyện đắm chìm trong nó mãi không rời.”

Cô vẫn an tĩnh ngủ không có chút phản ứng nào, Thẩm Trì không dằn được xúc động vùi vào trong chăn, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong lòng.

Cảm giác ấm áp nhớ nhung bao lâu khiến anh cảm thấy không chân thực.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, tham lam hít vào mùi hương thuộc về riêng mình cô, dán lên phần cổ trắng nõn nà của cô nhưng nụ hôn nóng bỏng.

“Em biết không, trong suốt thời gian qua, số lần tôi nhớ em đã vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi.” Trong giọng nói của Thẩm Trì hơi run run, anh đè thấp giọng xuống, lại ghé sát vào tai cô như muốn xuyên qua giấc mộng khiến cô ghi tạc trong lòng.

Hạ Uyển Đình khẽ cựa mình, cảm giác cái ôm càng lúc càng chân thực khiến cô không dám mở mắt. Cô chỉ có thể dựa vào chút cảm giác còn sót lại để biết người bên cạnh mình là ai.

Là anh thật rồi!

Anh đã trở về rồi!

Hơi thở nam tính mạnh mẽ, vòng tay rắn chắc đầy sức chiếm hữu, và hơn cả là mùi hương rất dễ nhận thấy trên người anh. Cô mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng tuy đã được che giấu nhưng không thể giấu hết được.

Hạ Uyển Đình ngượng ngùng không dám mở mắt, khuôn mặt đỏ ửng quyết định giả chết làm càn. Trong cơn ý loạn tình mê, cô nhoài người dậy đặt lên đôi môi lành lạnh của Thẩm Trì một nụ hôn.

Anh vì hành động của cô mà cả người tê dại, đại não không kịp phản ứng. Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, anh cúi xuống nhìn cô gái trong lòng vẫn đang ngủ say sưa.

Đoán rằng cô mộng du nên mới có hành động như vậy, Thẩm Trì không nhịn được dâng lên một tia thất vọng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô đưa lên, khuôn mặt đều là sự sủng nịnh vô bờ: “Em có biết hành động vừa nãy của em đại biểu cho cái gì không? Tôi hy vọng sáng ngày mai em vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đã làm gì. Tôi là một người đàn ông bình thường, sẽ không chịu được khiêu khích. Là tôi thích em trước nhưng em không có quyền đùa giỡn tôi.”

“Cho nên...” Anh kéo dài câu nói, không nhịn được cắn nhẹ lên môi cô coi như trừng phạt, “Một là em nghiêm túc chịu trách nhiệm với tôi, cùng tôi xác minh quan hệ. Hai là như vừa nãy, tôi sẽ trừng phạt em đến khi nào em đồng ý thì thôi.”

Hạ Uyển Đình giả chết nghe những lời đó của anh, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng. Cô không dám nhúc nhích, hạ quyết tâm giả chết tới cùng.

Nhưng Thẩm Trì cũng không tiếp tục làm khó cô, anh nói xong liền cẩn thận đắp lại chăn cho cô, cười khẽ: “Ngủ ngon, bảo bối của tôi! Để tôi ôm em thêm một chút nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.