Mộc Tịch Nhiên ngửa mặt nhìn người đàn ông mà cô vừa mới cưỡng hôn, vốn định trêu anh nhưng cuối cùng chính bản thân cô mới là người ngại. Nguyên Chính Quân chẳng có phản ứng gì, anh cứ chằm chằm nhìn cô giống như nhìn sinh vật lạ. Điều đó khiến Mộc Tịch Nhiên khó xử, cô rời tay khỏi cà vạt anh, trả lại anh điếu thuốc lá rồi đứng ra xa.
"À ờ… tôi nhớ là có việc phải làm rồi, tôi về phòng trước đây."
Mộc Tịch Nhiên vội vàng rời khỏi đó, cô thực sự không dám nghĩ bản thân lại bạo gan làm ra cái chuyện ấy. Vừa quay đầu đi được vài bước, cô bỗng nhìn thấy Sở Mạc đang đứng một chỗ nhìn về phía hai người họ. Nhìn phản ứng của anh ta có lẽ đã thấy cảnh Mộc Tịch Nhiên hôn Nguyên Chính Quân.
"Sở quản gia, anh đứng ở đây lúc nào thế?" Mộc Tịch Nhiên gượng cười.
"À… tôi… tôi chỉ vừa mới bước qua đây thôi."
"Vậy sao?"
Nguyên Chính Quân nghe thấy tiếng nói chuyện bèn quay lại nhìn, Mộc Tịch Nhiên quay người vô ý chạm phải ánh mắt của Nguyên Chính Quân, cô lập tức phi thẳng ra chạy qua người Sở Mạc để xuống dưới nhà.
Cả tối hôm ấy, Nguyên Chính Quân nằm trên giường lại nhớ đến nụ hôn của Mộc Tịch Nhiên, thỉnh thoảng anh lại cười mỉm một mình như kẻ có vấn đề về thần kinh. Nguyên Chính Quân đưa tay lên miệng, anh bắt đầu nhớ lại cảm giác khi môi của Mộc Tịch Nhiên chạm vào môi anh.
"Thì ra… hôn lại lưu luyến đến vậy."
Trong khi Nguyên Chính Quân rất thích thú với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-du-do-yeu/435075/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.